Thêm chú thích: Hoc nghe |
Truyện ngắn của HỒNG CHIẾN
- Chú ơi! rừng ở đâu?
Hiền tò mò hỏi chú
ngay sau khi xuống xe.
- Rừng à, trước đây
vùng này là rừng đấy, rừng già hẳn hoi, toàn cây to đến hai người ôm không hết ấy
chứ. Bây giờ rừng sợ người nên chạy đi xa rồi. Cháu nhìn phía bắc, mấy dãy núi
mờ mờ kia đó là: núi Cô Đơn, núi Cánh Diều; vượt qua mấy dãy núi đó là rừng. Còn
phía nam này, cháu có nhìn thấy mấy ngọn núi xa xa kia không? Nhìn kĩ mới thấy
vì nó xanh gần giống màu da trời buổi sáng; rừng ở đấy đấy. Nhất định cháu sẽ
được thấy mà.
Dịp nghỉ hè năm
nay, Hiền được bố mẹ cho vào Tây Nguyêm thăm chú, nguyên là người lính Sư
đoàn 333, nay chuyển qua làm công nhân nông trừơng mía. Đây là phần thưởng
gia đình dành cho cậu về thành tích cao trong đợt thi học sinh giỏi quôc gia vừa
qua. Mấy ngày ngồi xe, Hiền sốt ruột mong chóng tới mảnh đất mà gần như cả
cuộc đời người chú đã gắn bó và hơn cả Hiền muốn biết thế nào là rừng!
Sau hai ngày nghĩ ngơi,
Hiền được chú đưa sang nhà chú Quáy người bạn chiến đấu cũ, nay là một thợ săn
nổi tiếng vùng Chư Zang, với mục đích để Hiền được tiếp cận với ù rừng. Rời thị
trấn Bình Minh khoảng hơn chục ki lô mét, Hiền chỉ thấy nhà cửa trãi dài hai
bên đưòng, thỉnh thoảng có vườn cà phê vườn điều lá xanh ngắt, xen lẫn mái ngói
ngã màu nâu đen; còn vùng nào cây cối không có trơ những cát là cát, nhìn
như bãi biễn .
- Cháu thấy không, vùmg này dân ở miền bắc di
cư tự do vào đấy. Họ chặt rừng làm rẫy nên đất trở thành sa mạc cả rồi.
Trước đây khoảng bốn năm năm, vùng này còn có cả voi, hổ, báo, gấu… sinh sống. Bây
giờ xem như tuyệt giống cả .
-Thế ai muốn phá thì
phá sao ?
-Đúng vậy! Ở cái huyện
này, ngưòi dân di cư tự do vào rừng chiếm đất, đánh dấu vào thân cây xem
như đất có chủ. Người khác muốn làm thì họ bán lại cho. Như vậy, người ta chỉ mất
công “xí” đất mà thu năm bãy chục triệu là thưòng. Còn vùng này thuộc thôn Năm
đây.
Hiền nhìn hai bên đường
thấy những cây lớn một vòng tay ngưòi ôm không hết đến các cây bé như cổ
tay cổ chân, đươc chặt ngã chồng chất lên nhau, kéo dài đến hết cả tâm mắt.
Ôi biết bao nhiêu là gỗ bị đốn hạ.
- Sao họ chặt nhiều gổ vậy hở chú ?
- Người ta phát rẫy
đó, vài hôm nữa họ châm lửa đốt ra tro hết.
-
đốt cả những cây gỗ sao?
-
Đốt tuốt, đốt để gieo tỉa mà.
- Tiếc chú nhỉ?
Cuối
cùng cũng đến thôn 6; cái thôn nhỏ bé chỉ độ chục hộ nằm rải rác ven con
suối cạn bị cắt bởi đường cát xuyên qua. Nhà chú Quáy hai tầng làm toàn bằng gỗ,
nằm sát ngã ba đường và suối cạn. Tầng dưới ngôi nhà cao vừa quá đầu người một
chút; chất củi, cuốc, cày bừa và các loại bẫy thú. Chiếc cầu thang rộng chừng nửa
mét được đẽo bằng một cây gỗ, đưa người lên tầng trên. Sàn nhà lát ván màu vàng
sẫm. Nhìn ba gian nhà rộng rãi đến tuyềnh toàng, chỉ có mấy cái chăn, cái mền xếp
cẩn thận để sát vách ván, bộ ấm chén đặt giữa sàn nhà. Chú Quáy như đoán
được suy nghĩ của Hiền, cười bảo:
- Nhà người miền núi
là vậy. Sàn nhà cũng là bàn, là gường, là mâm cơm. Cô và mấy đứa nhỏ ra rẫy nên
không có ai ở nhà cả. Cháu muốn uống nước thì tự rót lấy .
Hiền
tần ngần đứng ngắm ngôi nhà và mắt chợt sáng lên khi thấy trên vách treo một bộ
sừng đồ sộ như một bộ rễ cây lớn.
- Chú ơi! Sừng con gì đây?
- À, đó là sừng nai đấy. Con nai đực có
hai sừng, mỗi sừng có ba nhánh chìa ra phía trước. Con nào càng lớn sừng càng
to và cao. Cặp sừng này cao gần một mét tư, chưa phải là lớn đâu; nhưng quí là ở
chỗ nó đều, hai cái y hệt nhau. Riêng cái đế sần sùi gần sát da đầu - chú Quáy
lấy tay rẽ vành lông dài mọc sát chân sừng, giải thích thêm: cứ mỗi lần nai
thay sừng là một lần có thêm nếp nhăn ở đây. Con này có tới tám nếp nhăn là tám
lần thay sừng rồi.
Chú quay qua chỉ cái sừng
đóng trên cây cột bên cạnh, nói tiếp:
- Còn đây là sừng con
min, một con vật vừa giống bò lại vừa giống trâu, nặng cả tấn đấy.
Cặp sừng cong vút như
sừng trâu, to chắc phải bằng bắp đùi người lớn màu trắng ngà, nhọn hoắt; gốc sừng
mọc sát xương sọ có nhiều nếp nhăn gợn lên như những lớp sóng biển nối tiếp
nhau. Hai cái sừng mọc cách nhau chừng hai gang tay nên cái xương sọ trắng hếu.
- Làm sao chú nhặt được
cái sừng này?
- Nhặt là thế nào? Chú
bắn đấy, bắn lấy thịt ăn, còn sừng treo cho nó đẹp. Cặp sừng có người trả bốn
triệu tương đương một cây vàng bốn số chín, chú không bán.
Chú Quáy chỉ bộ sừng
đóng ở đầu hồi nhà cao tới mét hai hay mét ba gì đó; hai cái sừng mọc trên
cái sọ còn dính miếng da, cách nhau chưa tới một gang tay hình hơi cong cong như
lưỡi liềm nhô về phía trước. Cái sừng đến lạ, mỗi cái có tới bảy nhánh, mà
nhánh của nó bẹp, mỏng, làm Hiền cảm giác như do tay người gắn vào, tạo nên. Bộ
sừng có màu sữa hơi sẫm một chút.
- Cháu biết sừng con
gì không?
- Con gì hở chú?
- À sừng con cà
toong đấy; con này hiếm lắm và rất kho bắn, cả vùng này mỗi mình chú có thôi.
Thì ra Tây Nguyên có
những con thú đẹp và to thật, nhưng chúng đều chung số phận thế này cả
sao? Hiền tần ngần chợt nghĩ: không biết ai có may mắn được nhìn thấy những con
vật quí giá này còn sống nữa không?
- Cháu uống nước đi rồi
theo chú đi thăm bẫy.
Vừa nói chú Quáy vừa
vén rèm nhựa treo trước bàn thờ, thắp ba que nhang cắm vào bình hương. Hiền chợt
thấy trên bàn thờ là hai cái lông, mỗi cái dài tới hai mét, mặt lông nền trắng,
có rất nhiều đốm vàng, tím, đen đan lẫn nhau, tạo thành nhiều màu sắc óng ả, lóng
lánh.
-Chú ơi, lông con gì đẹp thế, có phải lông con
công không?
- Không phải lông công đâu. Lông công tuy đẹp
nhưng không ai treo trong nhà cả, vì nó có lớp phấn rất độc có hại cho sức khoẻ
con người. Còn đây là lông trĩ sao đấy .
- Nó to bằng mấy
mà lông dài vậy chú ?
- Nó nhỏ thôi, chỉ nặng hai ký là cùng,
nhưng dáng đẹp lắm. Ở đây ít hôm cháu sẽ thấy.
Chà cái lông đẹp và
dài thật; chắc ít có đứa bạn nào tin khi mình bảo ở đây có con chim lông dài đến
vậy. Hiền chợt nghĩ và tự hỏi: Sao chú Quáy lại để nó trên bàn thờ ? Nó
là con vật linh thiêng chăng? Nếu linh thiêng sao người ta lại giết nó nhỉ?
Hiền buộc nốt dây giày
ba ta rồi theo chú xuống cầu thang. Chú Quáy đầu không mũ, để phơi những sợi
tóc ngả màu bờm xờm xoã xuống gáy, lưng đeo chiếc ba lô bạc phếch, còn chiếc
dao dài đến hai gang được bỏ trong chiếc vỏ gỗ đẽo gọt cầu kỳ đeo ngang hông;
chân xỏ đôi giày cao cổ còn mới, leo lên chiếc “Min” động cơ xăng pha nhớt,
nổ máy, khói tuôn ra như ống khó nhà máy gạch; nhằm dãy núi phía Nam lao đi.
Hai bên đường, xen giữa những đám cây rừng mới bị chặt phá là những đám rẫy còn
trơ lại những cây bắp khô cong bị bẻ ngang thân, gập xuống. Lác đác những cây
tàu bay xoè bông trắng xoá theo gió tung lên bầu trời.
Vào tận chân núi, chiếc
xe “Min” khựng lại. Hiền nhảy xuống xe kêu lên:
-
Rừng. Đúng là rừng thật rồi!
Ngửa mặt nhìn lên: Một
vùng xanh mát rượi xua tan cái nắng ong ong của mùa hè. Hiền sung sướng tự nghĩ:
Cuối cùng mình đã tới rừng, rừng thật sự, rừng có những cây to, cao vời vợi,
hương vị thật ngọt ngào. Thỉnh thoảng tiếng của bầy chim rừng vọng đến nghe thật
thích.
Dựng xe vào gốc cây to
chú Quáy bảo:
- Cháu thấy rừng chưa?
Rừng già là vậy đó.
Như đáp lời chú, một
tiếng kêu vọng lên làm Hiền giật thót mình:
- Tắc… Tăc…Tắ..c…kè !
Theo tay chú Quáy chỉ?
Hiền thấy một con vật hình thù giống con rắn mối thường sống trên tường nhà, nhưng
to hơn nhiều, màu xanh biếc điểm những nốt đỏ sần sùi. Cái đầu giống đầu rắn
ráo chỉ khác có cặp mắt to bằng đầu đũa, hơi lồi ra như mắt ếch. Vách núi cheo
leo, lởm chởm những đá là đá . dây chằng chịt từ mặt đất lên đến ngọn cây cao, tạo
ra một tán khổng lồ. Trên các cành cây thấp thoáng những cụm phong lam xanh mướt
rũ xuống những chùm hoa trắng, tím, đỏ… Trông thật thích. Mới leo một đoạn đồi
mà Hiền đã nghe: o, o,o… hoài.
- Cháu nhìn kìa! có thịt
ăn rồi đấy.
Đang lúc miệng, mũi và
cả hai tai Hiền đều tranh nhau thở, bỗng nhiên bị khựng lại khi nhìn thấy trước
mặt. Trên chiếc cần câu bằng cây rừng to hơn ngón tay cái chút xíu, buộc sợi cước
trắng tinh, treo lủng lẵng một con gà màu xanh đen, có lẽ phải nặng đến ba ký.
Hai cánh nó xòe ra hai bên, rủ xuống, cái cổ bị sợi dây thắt chặt treo lơ lững,
vẹo qua một bên, trông thật tội nghiệp.
Chú
Quáy thảm nhiên lại gỡ con gà để qua bên cạnh rồi gài lại bẫy. Hiền bước
lại gần quan sát, con gà đã tắt thở từ lúc nào mà hai mắt vẫn trợn trừng
như không tin điều đã xãy ra là thực chiếc mỏ vàng óng hơi hé ra để lộ
chiếc lưỡi màu vàng hình tam giác nhọn nằm vẹo một bên. Viền hai bên mỏ là một
lớp da màu đỏ tươi kéo xuống cằm. Chiếc mào cũng màu xanh đen lóng lánh
như thuỷ tinh được tạo ra bởi một túm ba chiếc lông. Đôi chân giống chân
gà nhà, màu nâu vàng, chỉ khác đôi cựa dài hơn hai đốt ngón tay màu trắng đục,
cong vút về phía sau .
-
Cháu biết con gì đây không? Chú Quáy hỏi Hiền và không chờ câu trả lời, chú nói
luôn: Đây là con trĩ đen; loại này giống gà nhưng to hơn và khác gà ở điểm cái
mào của nó chỉ một túm lông chứ không phải là da như gà. Thịt nó giống thịt gà
nhưng ngon hơn.
Vừa nói chú vừa nhét
con trĩ vào ba lô. Hiền lặng người nhìn động tác vô tình của chú trước một con
vật đẹp đến vậy mà thoáng chốc thành xác chết. Nhìn cái bẫy sơ sài, chỉ là một
cái cây nhỏ bé, được buộc sợi cước vít xuống, gài một cái bẫy nhỏ đặt giữa lối
đi đã được dọn quang, nếu con nào vô tình đụng vào bẫy, cành cây bật lên kéo
theo sợi dây thắt chặt cổ con vật. Cách chỗ đặt bẩy về hai phía đã được dọn
sạch cành cây và làm hàng rào cao khoảng ba gang tay về hai phía cách nhau độ
chục mét. Thế tại sao mấy con vật ngu ngốc này lại không đường tránh? Hiền thấy
thương cho chúng quá. Trước cái xác chết của con trĩ, Hiền cảm thấy áy náy thế
nào ấy. Tại sao người ta chỉ thích bắn chúng để ăn thịt thôi mà không nhìn thấy
vẻ đẹp kiều diểm của chúng? Cứ tiếp tục thế này chắc sẽ đến lúc rừng không còn
một con chim, không còn một tiếng hót.
Mãi nghĩ Hiền giật
mình bởi tiếng kêu tuyệt vọng của con chim gì đó vọng lại: “Toóc toóc, toóc” và
liền sau đó là tiếng đập cánh phành phạch dữ dội.
- Trĩ sao dính bẫy đó; chắc là được cả
đôi rồi!
Chú Quáy bước nhanh nhưng Hiền còn nhanh hơn, vịn vào cây cố gắng leo lên trước.
Đến nơi một quang cảnh hải hùng hiện ra trước mắt: Trên chiếc cần bẫy nhỏ bé, một
con trĩ sao to chỉ độ hơn ký, lông màu nâu sẫm điểm những chấm trắng, xanh li
ti như hạt đậu, cổ bị sợ dây cước thắt chặt treo lơ lửng trên không. Bên cạnh
đó một con khác không lớn hơn, đang cố sức dùng đầu thúc vào thân con mắc bẫy, đập
cánh làm cỏ cây xung quanh xơ xác, mồm liên tục kêu đến ứa máu. Thấy Hiền nó
không bỏ chạy mà rụt cổ lại, xoè cánh ra như cố che cho con mắc bẫy. Chùm lông
xung quanh cổ dựng ngược cả lên như muốn lao vào cắn xé Hiền. Đặc biệt
lông đuôi của nó chỉ có ba cái nhưng thật là dài, có lẽ phải hơn sải tay người
lớn, cao vồng lên, rũ ra phía sau với nhiều màu sắc rực rỡ. “Phập” một tiếng động
vang lên cúng lúc với bóng chú Quáy đổ xuống và con trĩ giẫy giụa một cánh tuyệt
vọng trong tay chú .
- Đừng, đừng giết nó
chú ơi! Hiền thét lên.
- Đây là con trĩ sao
mà nhà nào cũng muốn có lông đuôi cắm trên vách nhà - Chú Quáy thản nhiên bảo:
Con cái mắc bẩy chết rồi, con trống cố tìm cách gọi cho đến lúc kiệt sức mà chết
theo. Nếu không bắt, nó cũng chết thôi. Loài chim này sống với nhau có tình lắm.
Nhìn con trĩ sao giãy
giụa một cách tuyệt vọng trên tay chú, Hiền bảo:
- Chú, chú cho
cháu nhé.
-
Không nuôi được đâu cháu ạ; có mang về nó cũng nhịn ăn mà chết vì lẽ loi cô độc
đấy .
- Chú tặng cháu đi, cháu xin chú mà.
Chú Quáy trao con trĩ
đang cố vùng ra khỏi tay người, hai con mắt tròn như hai hạt cườm, vằn
lên những tia đỏ kéo ngang bên khoé mỏ, vệt máu đỏ còn đang rỉ ra, chảy cả lên
lông. Hiền ôm con trĩ chạy vội ra xa, đặt nhẹ xuống mặt đất, tay vút vút lên
chòm lông màu tím mọc trên đầu tạo thành cái mào xinh xinh và thì thầm bảo:
- Chạy đi! chạy đi!
Lạ thay, khi tay
Hiền vừa buông ra, nó lại cắm đầu cắm cổ lao đầu vào chú Quáy với tiếng kêu
khan đặc, tắc nghẹn. Chiếc mỏ nhỏ bé màu vàng giờ đã trở thành hồng tươi cố giơ
cao hơn thúc thúc vào con trĩ đã chết mà chú Quáy vừa gỡ xong. Chú cúi xuống chộp
lấy nó và quay đầu bảo.
-
Thôi ta; cháu muốn thả, nó cũng không đi đâu. Cháu có muốn nó cũng chẳng sống nỗi,
nên tốt nhất là thịt. Còn mấy cái lông này để làm kỷ niệm vậy.
Con trĩ trống thấy con trĩ cái bị bỏ vào ba lô,
nó như hiểu ra điều gì và chợt run lên bần bật. Những tiếng nghẹn ngào từ
trong cổ phát ra, đầu gục xuống. Mấy giọt máu từ miệng nó rơi xuống đất. Hiền vội
đỡ nó từ tay chú, nhưng con trĩ bỗng run lên bàn bật rồi mềm oặt; cái cổ dài
thường vươn cao kiêu hảnh, giờ rủ xuống như tàu khoai môn gặp lửa. Đặt nó xuống
mặt đất, Hiền thấy nó gật khẽ một cái, mắt dại đi rồi tất cả rơi vào im lặng.
Hiền cố lắc nhưng nó vẫn lăn kềnh trên mặt đất. Nhìn nó nước mắt Hiền ứa ra .Thương
cho con vật đẹp đẽ, và chung thủy bất ngờ lìa bỏ cuộc sống. Chú Quáy cầm
nó lên, kéo lê cái đuôi dài trên mặt đất. Hiền lặng lẽ bước theo sau, trong óc
chợt loé lên câu hỏi: Sao người ta có thể tàn nhẫn thế nhỉ? Chỉ vì một chút lợi
lộc nhỏ bé mà tước đi cuộc sống tươi đẹp, chia lìa hạnh phúc của đôi chim tội
nghiệp...
Hôm sau Hiền xin chú Quáy cho trở lại
thị trấn Bình Minh
Tháng 12 năm 2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét