Với người chụp ảnh bên Văn Miếu
Sau cái bấm “tách” nhẹ nhàng
Anh đã chụp - phim màu lên khuôn sẵn
Góc độ nào sẽ thu vào ống kính
Dáng người xưa ngồi vững chãi bình văn…
Những dáng người nhíu mắt đăm đăm
Bầu rượu nóng, bút lông trào mực viết
Ôi câu thơ xé lòng, xé ruột
(Đĩa đèn dầu hút cạn bóng đêm sâu…)
Con nghê đá vẫn cười trong nắng gió vô tư
Người đi qua áo hoa nhẹ nhõm
Góc độ nào sẽ thu vào ống kính
Vết thời gian cỏ đã phủ dày
Cỏ như một bàn tay
Từ từ gấp lại…
Tôi cùng anh mê mãi
Tìm dấu vết người xưa
Ngoi lên bờ hong nắng
Bia tiến sĩ những trang đời trĩu nặng
(Gió qua vườn - Gió có lật từng trang)
Giếng Thiền Quang in dấu ấn xanh
Tờ giấy bản thấm mồ hôi nước mắt
Cha ông xưa chiếc quạt trần phơ phất
Xua đi lo âu thương cảm nhọc nhằn
Ghế bình văn đâu có phải ngai vàng
Tay nhẵn bóng mồ hôi người vật vã
Khi tôi đến sờ tay lên mặt đá
(Ống kính anh xoay có phân vân?)
Sau cái bấm “tách” nhẹ nhàng
Văn Miếu hiện dần lên tờ giấy ảnh
Tờ giấy còn ấm nóng
(Vết tay người chụp ảnh lặn vào đâu!)
Anh làm sao dựng dậy được ba chiều
Hun hút vòm cong Khuê Các
Bước chân lên thềm có bao nhiêu bậc
Vệt rêu xanh trong ảnh có mờ?
Ta gặp lại người xưa
Mỉm cười độ lượng
Ai đã đến một lần chiêm ngưỡng
Có nhận ra mình đối diện với mình đây
Như Văn Miếu chiều nay
Tôi với người chụp ảnh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét