Khúc hát ân tình
Em có về cùng anh
Quê mẹ miền Trung ngàn đời nắng gió
Tình người đơn sơ, hồn nhiên như cỏ
Bão lũ tràn về để sông chảy thành thơ
Em có về cùng anh
Nghe triều lên dặt dìu lời biển gọi
Nghe gió tự tình bài ca về hạt muối
Thương một đời cha da nhuốm nắng mặn mòi
Bát nước chè xanh ấm một lời mời
Từ ngày xưa ông bà ta đã gặp nhau như thế
Nghe đất trở mình kể chuyện đời dâu bể
Vôi trắng lá trầu một thuở kết thành đôi
Em hãy về quê mẹ một lần thôi
Để câu dân ca níu hồn người ở lại
Mẹ hát “giận thương” vọng về da diết mãi
Người xa người nhớ muối mặn gừng cay
Lòng dặn lòng ai nhé, chớ đổi thay
Lời hẹn thủy chung ấm nồng hơi thở
Như mẹ cha ta thì thầm một thuở
Một ngày cũng thành vàng đá trăm năm
Em hãy về cùng anh
Nơi giông bão đã lùi xa, nhịp đời trôi hối hả
Biển trả ơn cha bội mùa tôm cá
Đời mẹ cũng qua rồi tần tảo sớm khuya
Đôi mái chèo lại vỗ nhịp sông quê
Dâng ngập phù sa ngát thơm, bờ bãi
Điệu ví ru anh thời trẻ thơ sống dậy
Em thấy không em, đẹp lắm quê mình!
4/11/2012
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCảm ơn ban Nghĩa Linh!
Trả lờiXóa