Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

SỐ 262 - tác giả H BIA PLIÊÔ




CHỈ LÀ…
Tản văn



Đêm qua, à không, gần sáng nay, trong giấc ngủ chập chờn, em mơ thấy anh. Ta sánh bước bên nhau trên con đường đất đỏ ghập ghềnh đá, đất gồ ghề. Con đường đang được thi công. Anh bước đi bên em, tay anh nắm chặt tay em, đoạn đường xấu và khó đi vô cùng, chúng ta lần mò từng bước trên con đường ấy qua một quãng thật dài. Em lặng lẽ bước đi theo anh, cảm thấy an toàn trong vòng tay anh, vòng tay ấy rắn chắc, khỏe mạnh và vững chãi. Trong giấc mơ chập chờn, em cảm thấy mình nhỏ bé nép bên anh, được anh che chở, được anh bảo vệ. Qua hết đoạn đường ấy, anh buông tay em, bảo em hãy đứng yên đó, còn anh thì quay lại, hình như để lấy chiếc xe mình đã bỏ lại thì phải, em không nhớ rõ lắm đoạn sau đó thế nào. Giấc mơ chòng chành, mờ ảo cuốn lấy em. Bỗng em giật mình, đồng hồ đã chỉ đến 6 giờ kém 15.
Trong giấc mơ của em, khuôn mặt anh hiện ra rõ mồn một, rõ ràng như lúc mình bên nhau chiều nao. Rõ ràng như lúc anh ôm chặt em và đặt lên đôi môi em nụ hôn gấp gáp đắm đuối, rõ ràng như lúc anh mân mê đôi bàn tay gầy gầy xương xương của em và đặt lên đó nụ hôn mềm như gió thoảng, rõ ràng như khi mình ngồi tựa vai nhau ngắm hoàng hôn lười nhác buông mình cuối chân trời. Mặt trời khi ấy chùng như nuối tiếc điều gì đó mà chưa muốn lặn, nó cứ chầm chậm buông xuống, thu dần những tia nắng cuối cùng le lói trong ánh chiều tà…
Em không rõ tâm trí mình lúc này ra sao nữa, em không chắc và không lí giải được điều mình đang làm là đúng hay không nữa. Lý trí em bị sao rồi anh ạ. Chỉ là, hình như em bắt đầu yêu anh nhiều hơn em tưởng, em nhớ anh nhiều hơn em nghĩ. Chỉ là, trong một khoảnh khắc nào đấy, à không, trong nhiều khoảnh khắc nào đấy, hình ảnh anh đã ghim vào tim em mất rồi. Em không biết từ khi nào, anh đã đột nhập vào trái tim em và ở yên trong đấy không chịu rời đi. Có thật là em đang yêu không anh? Em vẫn cứ sợ, mơ hồ sợ một điều gì đó. Mình quay lại với nhau thật không? Sự quay lại này là nghiêm túc? Khi xưa ta chia tay vì những quẩn quanh con trẻ và vụng dại, liệu bây giờ cả hai ta đã đủ khôn lớn hơn chưa? Cảm xúc là thứ khó lý giải, khó mà định ranh giới. Vì vậy em thấy sợ. Không phải em không có niềm tin, chỉ là, niềm tin của em chưa đủ lớn. Chẳng phải anh và em, mỗi chúng ta đều đang cần thêm chút thời gian sao? Anh cần thời gian để quên người ấy, người mà anh nói rằng chỉ yêu bằng lý trí chứ không phải con tim. Còn em, em cũng cần thời gian để rời xa và quên đi người đã cùng em gắn bó hơn 3 năm trời, người đã cùng em những khi khó khăn, người giúp em quên anh, rời xa anh khi ấy. Người ấy với em, đã có lúc em ngỡ rằng mình yêu. Có lẽ người ấy yêu em, em cảm thấy điều đó. Nhưng con tim và lí trí đỏng đảnh của em có lúc tưởng như đã rung động xao xuyến vì người ấy, giờ đã không còn cảm giác nữa. Người ấy không còn liên lạc với em, không còn nhắn tin gọi điện cho em, không còn quan tâm hỏi han em mỗi ngày. Dễ hiểu thôi, cách cư xử gần đây của em với người ấy đã khác nhiều. Em không còn hớn hở khi nhận điện thoại của người ấy, không còn nhí nhảnh khi nói chuyện cùng người ấy. Em trả lời nhát gừng những câu hỏi của người ấy, khó chịu với những lời hỏi han của người ấy. Em tự tạo khoảng cách, cáu gắt, thờ ơ với người ấy. Nhưng em chưa đủ can đảm để nói với người ấy hãy ngừng quan tâm em, đừng nhớ đến em và đừng nghĩ về em. Dù đã chia xa nhưng em vẫn chưa cắt ra khỏi người ấy một cách chính thức, em đã sẵn sàng buông tay nhưng lại dùng dằng chưa chịu mở lời.
Thực ra, không dễ để rời xa những gì đã gắn bó với mình trong một thời gian dài đúng không anh. Em và anh chia tay, ta xa nhau. Người ấy bên cạnh em, chia sẻ với em, âm thầm lặng lẽ. Người ấy yêu thương em, tôn trọng em, trân trọng em, lo lắng cho em, làm mọi thứ vì em, thậm chí người ấy còn thay đổi bản thân vì em. Con người bên nhau không có tình thì cũng có nghĩa, huống chi, cảm xúc đỏng đảnh của em mưa nắng dễ phai màu. Bởi thế, đâu phải nói dứt là dứt được, nói xa là xa được ngay đâu. Anh biết không, khi mới chia xa, em ra đi khỏi thành phố nơi người ấy đang sống trong hỗn độn những cảm xúc và giận hờn, em đã khóc ngon lành trong điện thoại với người ấy, em nói rằng em nhớ người ấy. Lúc đó em tủi thân nhiều lắm, đau lòng nhiều lắm, em chỉ ước có người ấy ở bên, người ấy sẽ dịu dàng vỗ về, dỗ dành em, người ấy sẽ an ủi em, vỗ vai em, nhẹ nhàng ôm em vào lòng và nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Người ấy hiểu em, lo lắng cho em, biết em cần gì ngay lúc ấy… Nhưng với em mà nói, phải chăng em là người dễ thay lòng? Sau một thời gian xa nhau, à không, xa người ấy, em nghiệm ra cảm xúc của mình. Dần dần, em không còn mong nhớ người ấy, không còn khao khát được gặp lại người ấy, được cùng người ấy chu du trên những hành trình. Có thể, người ấy sẽ hận em như anh đã từng, hoặc từ từ lãng quên em và tìm thấy người yêu mới – một người con gái khác tốt hơn em, hay người ấy sẽ mãi giữ em trong tim mình. Thật ra với tính cách của người ấy, khả năng thứ 3 sẽ dễ xảy ra nhất. Đó là điều em có thể hiểu và nghĩ tới nhất sau thời gian gắn bó bên nhau lâu đến vậy. Từ khi quen nhau đến tận bây giờ, người ấy chưa từng mở lời là có tình cảm gì với em. Mọi thứ đều chỉ dừng lại ở sự quan tâm, chăm sóc, lo lắng trong âm thầm. Người ấy bên em khi em buồn, lúc em vui, khi em đau và cả những khoảnh khắc em cảm thấy hạnh phúc. Người ấy bên em đơn giản như một người bạn, một người anh trai vậy. Nhưng, những hành động và cách thể hiện của người ấy, em biết, đó không đơn thuần chỉ là giống như dành cho một người bạn hay một người em gái. Và bây giờ khi chia xa, mọi thứ, chính vì không có bắt đầu rõ ràng nên cũng không thể tạo ra một kết thúc rõ ràng. Em không muốn làm người ấy tổn thương thêm nữa, không muốn người ấy mãi âm thầm lặng lẽ bên đời em thêm nữa, bởi với em cảm xúc với người ấy cũng chỉ dừng lại ở đó và không thể đi xa hơn. Nhưng em biết phải nói sao đây, em không biết phải mở lời sao cả, mọi thứ em có thể làm chỉ đơn giản là cố tình đẩy người ấy xa dần khỏi em. Người ấy hiểu em, liệu có hiểu được những hành động đó của em? Có phải vì hiểu được nên gần đây người ấy cũng đang có những biểu hiện minh chứng cho điều đó?
Anh đừng ghen nhé (thực ra anh cũng đâu đủ lí do gì để làm điều đó nhỉ), cũng đừng trách hay giận hờn gì. Em cũng là con người mà, em cũng có cảm xúc mà. Em cũng biết đau, biết buồn đấy. Em thấy mình có lỗi với người ấy, có lỗi với những gì người ấy đã dành cho em. Anh cứ để em dây dưa thêm chút nữa nhé. Đến khi nào đấy, em thực sự sẵn sàng cho mọi thứ, em sẽ cho anh biết. Còn bây giờ, hãy cho em chút thời gian để nghi hoặc, hoài nghi, tiếc nuối; cho em dành một khoảng trống cảm xúc để tưởng nhớ quá khứ, một chút thôi. Và, anh cũng vậy nhé.
Lúc này, đơn giản chỉ là, em thấy nhớ anh…!










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét