VẺ ĐẸP TRONG BÀI THƠ TỨC CẢNH PÁC BÓ CỦA BÁC HỒ
Tháng 2 năm 1942, sau ba mươi năm bôn
ban hoạt động cách mạng ở nước ngoài, Bác Hồ trở về Tổ quốc trực tiếp lãnh đạo
phong trào trong nước. Bác đã chọn hang
Pác Bó, một hang nhỏ sát biên giới Việt – Trung
thuộc huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng làm nơi làm việc để lãnh đạo dân tộc
ta làm cách mạng giành lại chính quyền về tay nhân dân từ cuộc trong Cách mạng
tháng Tám - 1945. Bài thơ Tức cảnh Pác Bó được Bác Hồ sáng tác trong hoàn cảnh đó.
Sáng ra bờ
suối, tối vào hang,
Cháo bẹ rau
măng vẫn sẵn sàng,
Bàn đá chông
chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách
mạng thật là sang.
Tháng 2 năm
1941
Bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật
đã khắc họa rõ nét cuộc sống đầy khó khăn
gian khổ của Bác Hồ trong những ngày đầu mới trở về Tổ quốc để lãnh đạo cách mạng
nước ta. Đọc tập hồi kí cách mạng Từ nhân dân mà ra của Đại tướng Võ
Nguyên Giáp, chúng ta được biết: có khi Hồ Chủ tịch ở một hốc núi nhỏ rất cao và
rất sâu trong rừng, những khi trời mưa to, rắn
rết chui cả vào chỗ nằm. Một lần, sáng dậy, có một con rắn rất lớn nằm
ngay bên cạnh Người. Có khi Người ở trong một bụi rậm, giường nằm là dăm ba cành
cây, hoặc một mớ lá. Chịu đựng phong sương nhiều, Hồ Chủ tịch bị sốt rét nặng,
nhiều lần Người đang ngồi khai hội thì lên cơn sốt, mặt tái ngắt, chân tay run
lập cập. Thuốc men không có gì ngoài nắm lá lấy về sắc uống theo cách chữa của đồng
bào địa phương. Ăn rất thiếu thốn. Khi có gạo, các đồng chí chắt phần cho Bác một
bát nước cơm, gặp hồi chẳng có, Người phải ăn cháo bẹ hàng tháng ròng. Hàng ngày,
Bác phải dùng phiến đá bên bờ suối làm việc để dịch Lịch sử Đảng Cộng Sản Liên
Xô sang tiếng Việt làm tài liệu học tập cho cán bộ. Khó khăn gian khổ là thế, nhưng đọc bài thơ, chúng ta thấy được
phong thái ung dung tự tại và lòng lạc quan phơi phới của một bậc vĩ nhân hết lòng
vì đại nghĩa. Sở dĩ bài thơ giúp người đọc cảm nhận được điều ấy là do có nét đặc
sắc trong cách gieo vần. Thông thường, trong luật thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường
luật, cả bài chỉ có một vần được gieo ở tiếng cuối cùng của các câu 1, 2, 4, nhưng
ở bài thơ này vần được gieo trong tất cả
bốn câu. Điều độc đáo trong cách gieo vần của bài thơ là việc lựa chọn vần để
gieo của Bác Hồ. Trong hệ thống nguyên âm của tiếng Việt, âm “a” được coi là một
âm mở có tính ngân vang. Âm “ a” lại được kết hợp với phụ âm “ ng” để tạo nên vần
“ang” đã tạo nên sức ngân vang kéo dài. Nó như một khúc ca về lòng lạc quan yêu
đời, yêu công việc, yêu cuộc sống của Bác Hồ. Cái độc đáo làm nên vẻ đẹp trong
bài thơ còn là cách nói hóm hỉnh trước
cuộc sống đầy khó khăn gian khổ:
Sáng ra bờ suối tối vào hang,
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dich sử Đảng,
Cuộc đời cách mạng thật là sang.
Chữ “sang” được Bác Hồ dùng trong bài
thơ thật là độc đáo đã toát lên chất thép của thơ Bác. Nó không dừng lại ngữ
nghĩa từ vựng là “ sang trọng”, “ giàu sang” mà thể hiện một quan niệm sống cao
đẹp của Bác Hồ - sống là phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân, không đòi hỏi phải
có nơi ở và các phương tiện làm việc tiện
nghi, đầy đủ; phải biết chấp nhận khó khăn, gian khổ để thực hiện bằng được hoài
bão lớn lao: giải phóng dân tộc, đem lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho nhân dân.
Bài thơ được Bác Hồ viết vào mùa xuân
năm Tân Tỵ ( năm 1941 ) đến nay đã 72 mùa xuân nhưng vẫn là một bài học về nhân
sinh quan cách mạng của người cộng sản chân chính. Là bài học cụ thể và vô cùng
sinh động cho mỗi cán bộ, đảng viên và tất cả quần chúng nhân dân trong việc thực
hiện cuộc vân động học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí
Minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét