Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

SỐ: 255 - tác giả H’XÍU HMOK


 Tác giả H'Xiu Hmok


TIẾNG KHÓC GIỮA TRƯA HÈ

          Truyện ngắn
                 

Nắng đổ bóng tròn gắt rực trên đầu. Tiếng chuông chùa xa xa điểm đều đều từng tiếng một vào không gian vắng lặng giữa trưa hè chói chang. Đang ban trưa, giờ này không có ai ra đường, người ta dừng chân trong những quán cà phê máy lạnh, hoặc nghỉ ngơi trong nhà để tránh nắng.
Chiếc xe Dream dừng kít bên lề đường, trước cổng ngôi chùa lớn. Chị bước xuống, trả tiền xe rồi lặng lẽ tiến lại cổng chùa, nép mình dưới bóng cây đa đang xòe tán chống chọi cái nắng như đổ lửa trên đầu. Trong chiếc khăn lớn, đứa bé đang thiêm thiếp ngủ, ngo ngoe cựa quậy. Chị bỏ bớt lớp khăn che nắng, ôm chặt con vào lòng. Đôi mắt chị ầng ậc nước, chực rơi xuống, nhưng chị kìm lại được. Bỗng đứa bé òa khóc, tiếng khóc xé tan không khí vắng lặng ban trưa đang ngự trị quanh đây. Chị vỗ về con, mở cúc áo cho con bú, nước mắt chan hòa.
Chị là giáo viên cấp 2 ở một trường xã, chồng làm cán bộ huyện. Đồng lương công chức tuy không cao nhưng cũng đủ trang trải. Cuộc sống gia đình nhìn vào thật hạnh phúc, vợ chồng sớm tối quấn nhau như đôi chim sẻ. Anh yêu thương chị hết mực, không để chị làm gì nặng nhọc. Anh lại biết nấu ăn, được ngày nghỉ là anh tranh thủ vào bếp tự tay nấu những món ngon cho vợ. Rồi thỉnh thoảng thấy chị ngồi buồn vẩn vơ, biết chị nhớ nhà nhớ mẹ, anh liền lấy xe chở chị về thăm. Chị cảm thấy hạnh phúc khi có được người chồng yêu thương mình như vậy. Hai  năm sau ngày cưới, công việc cũng tạm ổn định, chị nghĩ đến chuyện sinh con. Những ngày mang bầu, anh càng chăm sóc chị nhiều hơn, chị thích ăn gì là anh liền đi mua hoặc tự tay nấu cho chị ăn, chị muốn đi đâu là anh nằng nặc chở chị đi. Quãng đường từ nhà đến trường chị dạy gần năm cây số, lại ngược đường với ủy ban chỗ anh làm, vậy mà ngày nào anh cũng dậy thật sớm, chở chị tới trường rồi mới đi làm, trưa lại đến đón chị về. Ai nhìn vào cũng ghen tị với chị vì được chồng yêu thương như thế.
Anh bình thường là con người chu toàn, rất mực yêu thương gia đình như vậy. Nhưng ở anh có một điều mà chị chưa bao giờ hiểu nổi. Anh không hút thuốc và rất ít khi uống rượu, nhưng mỗi khi uống rượu, anh trở thành một con người hoàn toàn khác, anh trở nên hung hăng, gây sự với mọi người, thậm chí anh còn đánh chị nữa. Có lần đi nhậu về, từ ngoài ngõ vào đến nhà, gặp ai anh cũng chửi, còn đòi đánh người ta. Biết tính anh nên ai cũng né, lẳng lặng bỏ đi chứ không nói lại câu nào. Vào đến nhà, thấy chị đang lui cui dưới nhà, anh tiến lại chỉ thẳng mặt, hỏi sao thấy anh về mà không ra đón, vợ con thế à. Rồi anh nổi cơn tam bành, đập nát cái ti vi mới mua, cái tủ kính cũng bị đập nát vụn. Chưa hả cơn giận, anh còn lao vào tát chị tới tấp, đạp chị ngã xuống đất sõng soài. Nghe tiếng chị gào khóc, bà con hàng xóm vội chạy sang can ngăn, giải thoát cho chị, đưa chị lánh tạm nơi khác. Anh quậy chán, thấm mệt rồi lăn ra ngủ, đến sáng dậy nhìn cảnh tượng trước mắt mới lơ mơ nhớ ra rồi vội vã đi tìm chị về. Anh đi khắp các nhà bà con hàng xóm, chạy xuống tận nhà mẹ chị để tìm chị. Chị nhìn anh lặng lẽ không nói gì, sự tức giận dồn lên cay khóe mắt. Chị không khóc mà sao nước mắt cứ chảy hoài không sao ngăn được. Anh nhào tới ôm lấy chị, xin lỗi rối rít, anh khóc lóc, ân hận cầu xin chị tha thứ, anh hứa hẹn đủ điều, thề thốt đủ điều rằng sẽ không bao giờ có lần sau như thế. Người phụ nữ thường mềm yếu và dễ bao dung. Thấy anh như vậy, dù đã quyết tâm sẽ không tha thứ cho anh, không tin lời anh nữa, dù đã viết sẵn tờ đơn ly hôn và chỉ chờ anh ký, nhưng trước những lời hối lỗi, van vỉ kia, đã bao lần chị bao dung, rồi gật đầu đồng ý tha thứ cho anh, rồi lại theo anh trở về. Anh mừng rỡ đón chị về, chở chị đi khám và sốt sắng hỏi xem chị có bị đau hay khó chịu ở đâu không. Nhìn anh như thế, sao chị cầm lòng cho đặng.
Sau những lần như thế, sóng gió lại tạm lắng xuống, những ngày êm đềm của đôi vợ chồng trẻ lại mở ra và tưởng chừng hạnh phúc cứ kéo dài mãi. Người chồng rất mực thương vợ giờ đây sắp đảm nhiệm thêm vai trò mới - làm cha. Hai anh chị thường cùng nhau ra chợ mua sắm đồ đạc chuẩn bị cho sinh linh nhỏ sắp chào đời, anh lăng xăng khắp chợ để chọn đồ cho đứa con đầu lòng. Chốc chốc anh lại quay sang hỏi  vợ có mệt không, có khát không, có muốn ăn gì không…
Rồi ngày mong đợi nhất của cả gia đình nhỏ cũng đến, chú nhóc chào đời cất tiếng khóc vang động cả hành lang bệnh viện, cùng với đó là tiếng cười hạnh phúc của anh và nụ cười mãn nguyện của chị. Bà ngoại đứng ngắm đứa cháu kháu khỉnh đang được cha nâng niu ngắm nghía rồi bế lại trao cho mẹ mà trong lòng cảm thấy vui lây, mừng con gái tìm thấy bến đỗ hạnh phúc.
Ngày con gái bà dẫn anh về ra mắt gia đình, bà không khỏi ngỡ ngàng và lo lắng. Chị mới trải qua mối tình cũ chưa lâu, người yêu trước của chị xét ra không đến nỗi nào, tướng mạc đàng hoàng, tính tình cũng hiền lành, nhưng gia đình hai bên nhất định phản đối đôi trẻ đến với nhau. Nhà bên đó không ưng con gái bà, bà cũng không mặn mà với dòng họ bên đó, thế nên người lớn quyết liệt ngăn cản đôi trẻ đến với nhau. Người yêu chị vâng lời gia đình, rời quê lên thành phố học, rồi mất liên lạc luôn với chị. Chị đã đau khổ bao nhiêu, khóc thầm bao nhiêu đêm, bà biết hết, bà cũng lo lắng cho chị nhiều lắm, khuyên nhủ chị nhiều điều. Thế rồi chị dẫn anh về ra mắt gia đình. Anh có dáng người cao ráo, hơi gầy, khuôn mặt xương xương nhưng nụ cười khá duyên. Anh ít nói và hơi cục tính, nhưng được cái tỉ mỉ và chu đáo. Xét về gia cảnh và điều kiện, không có gì đáng phàn nàn. Có điều bà không yên tâm vì anh cục tính, lại nghe có tin đồn có lần anh uống rượu và nổi trận lôi đình trong đám cưới của cô người yêu cũ cách đó ít lâu, bởi vậy linh cảm người mẹ khiến bà bất an trước lựa chọn của con gái. Bà có nói bóng gió điều này với chị, chị chỉ cười, nói nửa đùa nửa thật, lấy nhau về rồi sống được với nhau thì sống, không sống được thì chia tay. Ấy là chuyện cách nay đã lâu, còn bây giờ, nhìn con rể nâng niu đứa cháu ngoại mới lọt lòng của bà, bà cũng thấy yên tâm, thầm trách mình đã nghĩ oan cho người tốt.
Thêm thành viên mới gia đình nhỏ thêm nhộn nhịp, tiếng trẻ con khóc, tiếng nựng con vang lên trong ngôi nhà nhỏ. Anh tranh thủ sáng dậy sớm, giặt giúp vợ thau quần áo em bé, đặt nồi nước nóng lên bếp rồi mới đi làm, trưa lại tranh thủ về nhà thăm vợ và ngắm con trai.
Thời gian trôi qua thấm thoắt thoi đưa, cuộc sống êm đềm trôi qua mấy chốc, mọi chuyện lại trở nên xấu đi khi anh được xét kết nạp đảng. Chẳng là xét lý lịch ba đời thì bên dòng họ nhà chị ngày trước có người theo chế độ cũ phải đi cải tạo một thời gian, thế nên anh không đủ điều kiện để được kết nạp. Anh chán chường tìm đến rượu bia giải sầu. Đêm hôm đó anh về nhà mà người đầy mùi rượu, miệng lảm nhảm điều gì không rõ, vừa đặt chân vào nhà anh liền tát chị một cái như trời giáng, năm dấu ngón tay in đỏ trên đôi má, chị nhìn anh ngơ ngác.
- Cô, và cả gia đình cô, vì chuyện này mà tôi bị cười vào mặt, nhục nhã quá, cô biết không... thế là đi đứt cái danh hiệu thi đua rồi, cô biết không…
- Anh bình tĩnh lại nào, con đang ngủ anh đừng làm ồn kẻo con tỉnh giấc… có gì sáng mai rồi mình nói chuyện…
- Đừng có lấy con ra mà hù tôi, đừng nghĩ cô đẻ cho tôi đứa con thì muốn làm thánh cũng được, dẹp mẹ con nhà cô đi. – Anh hằn học, đôi mắt đỏ ngầu tưởng chừng có ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đó.
- Chuyện đâu còn có đó, anh bình tĩnh lại đi, để mai nói tiếp… Để em lấy nước cho anh rửa mặt, rồi anh đi nghỉ nhé…- chị vẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn khuyên nhủ chồng.
- Cô thôi cái điệu bộ ngọt ngào ấy đi, tôi không cần, tôi không cần cái gì hết…
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, mọi nhà đã chìm vào giấc ngủ, bỗng có tiếng rơi vỡ loảng xoảng của đồ đạc, tiếng khóc thét của trẻ con, tiếng la hét thất thanh của người phụ nữ khiến màn đêm bị xé toạc, mọi người giật mình thức giấc. Hàng xóm chạy sang khi nghe chị khóc van thảm thiết. Chị ngồi trong góc nhà, đầu tóc rũ rượi, quần áo nhàu rách, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt, tay ôm chặt đứa con đang khóc thét. Chị cố dùng thân mình che con khỏi những cú đá cú đấm của chồng, những cú đá như trời giáng khiến chị đau đớn và cảm thấy nhục nhã ê chề. Anh hằn học, loạng choạng trong cơn say, đấm đá chán rồi gục người xuống, ôm đầu cười khằng khặc như thằng điên. Mọi người nhân lúc đó lại đỡ chị dậy rồi đưa đi trốn. Chị bế con chạy đi trong đêm, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tràn rơi lã chã. Chị cứ đi như thế trên con đường vắng đến tảng sáng. Chị đến nhà người chạy xe ôm ngay đầu làng, nhờ chở đi. Nhưng đi đâu? Câu hỏi đặt ra mà không có lời đáp, biết đi đâu bây giờ? Thì cứ đi thôi. Anh thuộc lòng tính chị, biết tỏng những nơi chị có thể đến và chắc chắn dù đi đến đâu anh cũng sẽ tìm được đến chỗ chị ở thôi. Chiếc xe Dream lao đi chở theo người đàn bà với đứa bé đang ngủ trong lớp khăn, đôi môi hồng khẽ mím lại chặp chặp.
Trời bỗng nhiên tối sầm lại trước mắt chị hay đôi mắt chị chợt tối đi khi anh xuất hiện ngay trước mắt. Anh đứng đó, bộ dạng nhìn thảm thương, dáng người gầy còm trong bộ quần áo nhăn nhúm, mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng, hàng râu ria lổm chổm như đã lâu lắm rồi không được cắt tỉa. Anh nhìn chị, chị cũng nhìn anh, hai đôi mắt chạm nhau giữa khoảng không gian đặc quánh. Họ không nói câu nào hay họ không còn gì để nói, chỉ có đôi mắt họ đang đối thoại. Ánh mắt chị nhìn anh vừa xa lạ vừa xót thương, cả sự đau đớn. Anh nhìn chị bằng đôi mắt van vỉ, cầu xin sự tha thứ, cầu xin sự ban ơn và cầu xin sự trở lại của một điều gì dường như đã mất.
Bất chợt tiếng khóc con trẻ lại vang lên xé toạc màn không khí đặc quánh, xé toạc sự trách móc và cả sự van vỉ. Anh chạy lại đỡ đứa con thơ bằng đôi bàn tay run rẩy như một đứa con nít nâng niu món quà quý giá mới được tặng mà sợ bị ai đó giành mất. Chị cũng giật mình cúi xuống ôm chặt con, luống cuống dỗ dành đứa con đang khóc trên tay mình. Hai mái đầu đụng phải nhau kêu nghe cốp một tiếng, anh luống cuống xoa đầu chị, vụng về, long ngóng. Theo phản xạ chị ngước mặt lên, đôi mắt chợt long lanh khi chạm phải ánh mắt anh, khi nhìn thấy những cử chỉ vụng về của anh. Tấm lòng người đàn bà lại trở nên mềm nhũn trong chị, cảm giác yêu thương khi xưa ùa về khiến chị không thể cưỡng lại một nụ cười nở ra trên khuôn mặt lấm lem nước mắt.
- Anh biết anh không xứng đáng để em tha thứ, anh cũng không dám cầu xin thêm sự tha thứ từ nơi em, nhưng, chỉ lần này thôi, anh xin em, hãy vì con mà theo anh về, đừng để con phải tiếp tục chịu đựng như thế này vì anh. Theo anh, mình về nhà em nhé…-Anh thì thầm một cách khó nhọc.
***

Người đàn bà không thốt nên câu nào, mọi lý do giờ đều trở nên vô nghĩa, hay mọi điều khác đều trở nên không còn quan trọng? Cũng chẳng rõ nữa, tiếng chuông chùa vẫn ngân vang đâu đó đều đều, trên nền gạch, hai cái bóng đổ dài chụm đầu vào nhau lướt đi chầm chậm. Chị lặng lẽ ôm con bước đi, không ngoái đầu lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét