Thầy giáo tôi
Tôi chào “Người lái đò qua sông”
Sông không sóng – đò, bảng đen phấn trắng
Nhíu khẽ đôi mày, nhìn tôi yên lặng
Em ở đâu? Sao biết tên thầy?
Năm tháng bộn bề nghèn nghẹn đâu đây
Cảm động quá ngày chúng tôi trở lại
Nơi trường xưa với người chèo lái
Sông rộng một đời – những chuyến đò ngang…
Mắt thật hiền, giọng nói thật vang
Hỏi han từng người – thầy cười đôn hậu
Nhớ, nhớ lắm các em lớp cuối
Ngày ấy quê mình dầu sôi lửa cháy
Các em đi mang chiến thắng trở về
Còn bạn nào nằm lại những miền quê?
Thoáng nét buồn rưng rưng lời thầy giáo
Đời thật nhẹ miếng cơm manh áo
Quen cho đi, quên cả cho mình
Bao lứa học trò giang cánh chim xanh
Bay xa bay cao, vườn thầy ươm cấy
Nếu mặt đất vắng lời thầy dạy
Ai xóa đêm đen, gieo nắng ban ngày…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét