Nỗi nhớ sông Côn
Ở phố chật chội tiếng người còi xe
Anh lại mộng mơ ánh trăng xứ núi
Nơi đó có em đêm ngày đón đợi
Chờ anh về xây đắp những yêu thương
Anh nhớ em địu mặt trời lên nương
Chiều lặng lẽ gùi hoàng hôn xuống núi
Nụ cười em như vầng dương tươi rói
Thắp lửa tình anh chẳng lúc nguội tàn
Tuổi nhỏ em bên dòng sông miên man
Ơi dòng sông Côn một màu xanh biếc
Em hồn nhiên bên bến bờ cổ tích
Sông như tiếng ru người mẹ Cơtu
Em cất tiếng hát mỗi lúc thêu thùa
Tiếng hát bay qua mây trời lồng lộng
Sặc sỡ váy áo trong ngày hội
Điệu em múa làm hồn người mê say
Giờ anh đằng đông em ở đằng tây
Cách xa nhau hàng trăm cây số
Nhưng chẳng khi nào anh thôi thương nhớ
Nơi đó sông Côn em đang ngóng chờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét