Đừng gõ cửa phòng tôi
tôi sẽ không mở ra cho bạn
thế giới chỉ là những “đôi mắt mang hình viên
đạn”
đừng trách tôi khốn nạn
đừng gõ vào bài thơ của tôi
nó bị điếc
không nghe tiếng khóc
nó đang cùng với con quái vật
nhe răng và cắn
bật cả nút chai bia
cũng đừng chạm vào con gái của tôi
tôi đã sợ rồi
tôi đã vứt tất cả những bài thơ trên đời
vì sự bình an của nó…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét