Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

SỐ 264 - tác giả TRẦN XUÂN TRƯỜNG



Đợi trăng

Chiều lung lay tiếng chuông chùa
Ngập ngừng bông cải cuối mùa bên sông

Chị tôi hôm ấy trốn chồng
Đuổi theo câu hát rồi không thấy về

Gió đông thổi lệch triền đê
Vành môi mím sợi tóc thề bay ngang

Giá đừng đêm ấy hội làng
Giá đừng tiếc ánh trăng vàng đầu thôn

Xóa làm sao vết môi hôn
Tình đầu là những khúc buồn vu vơ

Chỉ vì câu hát dại khờ
Chị tôi đứng khóc bên bờ đợi trăng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét