Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

SỐ 264 - tác giả TRẦN HƯƠNG GIANG





CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ RUNG REO
Tạp bút


Em nghe tiếng suối rơi lưng chừng theo từng nhịp phách của âm thanh rừng núi.
Ô hay, trong veo. 
Giữa mùa khói. Một lần chạy ngang qua cánh đồng nhỏ trên con đường thẳng băng, không có dốc đứng, dốc nghiêng, cũng chẳng có dốc ngồi, dốc ngả. Em bỗng dưng nhớ.
Chỉ là một nỗi hanh hao, thèm khát những điều còn đang dang dở. Nhưng, em biết, nếu ghép lại tất cả cho hoàn chỉnh một bức tranh mà ai kia đã từng vẽ ngày xưa, chắc gì em sẽ giữ được nó vẹn nguyên như những hoang sơ rất thật từ thuở nào chàng trai Êđê còn mải mê nhảy điệu xoang bên ánh lửa và hát rồi ca, và múa rồi cười như mặt trời tỏa rạng nắng bình minh?
Có lần đứng yên giữa mênh mông chờ chiều, mây xám vắt ngang bầu trời, ngắt vội một cơn giông khi biển xô sóng đánh ầm ầm vào bờ cát. Em bỗng hãi hùng dợm chân chạy hụt hơi tránh xa những luồng nước đang bén vào gót.
Ô hay, lòng xót xa lòng. 
Em nhớ con suối reo giữa trưa nắng, theo cha theo mẹ lên rẫy lên nương, lên đồi cao vời vợi đón cơn mưa mùa hè đổ xuống mát rượi, ủ từng mầm cây xanh ngắt, ủ từng cụm nấm mối đang đợi ngày bung xòe, vươn vai hít thở khí trời, dưới từng lớp đất đỏ bazan nồng nàn như phủ lớp màu mỡ của quê mình.
Có điều gì đó không hẳn chỉ là tiếng thác đổ trong em. Quặn thắt như ngày xưa, mỗi lần ngậm ngùi rời khỏi núi đồi, rời khỏi căn nhà đầy ắp nụ cười và nước mắt, rời khỏi những hàng cây hai bên đường đang dần dần khuất mặt cả tuổi thơ, cả thuở ngây ngô cháy khát ước mơ tung cánh chim trời. Ai bảo đi xa, tìm kiếm những điều lạ lẫm là vui, là ngập tràn màu hồng tô đỏ rạng ngời? Ai bảo một tiếng chim rừng giữa chốn này, không khắc khoải đến khôn nguôi từng phút giây cách biệt? 
Có điều gì đó đang chầm chậm đợi chờ ngày bung nở. Giá mà tất cả mọi sự sinh sôi chỉ đơn giản như là một cơn mưa rơi xuống cánh rừng đang được ủ ấp sẵn những hạt mầm thì tuyệt quá. Em không cần phải nghĩ suy nhiều nữa, cứ vậy mà bước ra khỏi ngọn đồi và đi cho đến khi nào gót mòn chân mỏi rồi lại quay trở về theo con đường mòn đó, lên đồi đứng đợi mặt trời xuống núi. Có gì đó rung reo nữa, ngoài những tiếng chim hát ca tiếng của rừng mà thôi. Tôi ơi, em ơi, đất mẹ ơi, lắng nghe tất thảy chỉ để thốt lên hai tiếng như nhịp chảy của dòng thác cuộn trào từ trên cao đổ xuống: ô hay... tình ngỡ như tình còn đây mãi mãi. 
Có gì đó rung reo, chưa phải là sự bồi hồi, thấp thỏm như kiểu em đang chờ và đợi. Có điều gì để tiếng suối xa hóa thành gần gũi đến nỗi nước mắt em nhạt nhòa vì nhớ. Có điều gì đó, để những thanh âm tĩnh lặng của một buổi sáng bình minh nơi xứ biển, khi nắng chưa kịp lên, em đã nghe mưa về dỗ dành giấc ngủ đêm khuya nơi đầu hồi con dốc xa xôi trong từng kí ức mỏng tang trôi. Có điều gì nữa tôi ơi, người ơi, và gió ơi, hay chỉ là một giấc mơ em đang rơi từ từ xuống thung lũng sâu thật sâu nơi nào đó đến tận cùng của đáy.
 Phía trên kia, là một khoảng trời rất nhỏ với những chòm sao bé xíu trong cái khép mở cuối của đôi mắt ủ đầy nỗi buồn của em từ bé.
Có điều gì đó, đang rung reo như một tiếng chuông chia cách hai bờ suy tưởng: bên này là biển, bên kia là núi. Nơi nào cũng là quê hương.
Nơi nào cũng là một tình yêu lớn không thể cắt rời trong trái tim em được...












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét