Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

SỐ XUÂN GIÁP NGỌ - tác giả H’XÍU HMOK

     


 Tác giả H'XÍU HMOK

MÓN QUÀ NGÀY CUỐI NĂM

Truyện ngắn



Đính … Đoong….! Đang loay hoay làm việc trong nhà, tiếng chuông cửa khiến Nghĩa giật mình, lật đật chạy ra mở cổng. Người bưu tá tươi cười ngó qua khe trống ở cổng nói vọng vào: “ Trần Văn Nghĩa ra nhận bưu phẩm”. Nhận hộp bưu phẩm được gói vuông vắn từ tay người bưu tá, Nghĩa hơi ngạc nhiên, thắc mắc không biết ai gửi bưu phẩm cho mình, cũng không nhờ ai mua giúp hay gửi giúp cái gì, ai gửi vậy nhỉ? Khép cổng và bước vào nhà, con Milu từ dưới nhà nhảy xổng vô chân cậu chủ, ngoạm vào ống quần giật giật một cách nghịch ngợm, Nghĩa phải nạt một tiếng nó mới chịu buông ra, vẫy vẫy cái đuôi rối rít. Nghĩa ngồi vào bàn ngắm nghía gói bưu phẩm, trên đó chỉ đề họ tên và địa chỉ người nhận, không thấy dòng đề người gửi, điều này càng khiến anh tò mò. Mở lớp giấy gói được gói một cách tỉ mỉ và cẩn thận, Nghĩa nhận ra bên trong là cuốn sổ nhỏ bìa da màu xanh da trời rộng bằng một bàn tay. Sự tò mò càng dâng cao, anh lật mở trang đầu tiên, dòng chữ “nhật ký gửi anh” được viết nắn nót, nét chữ quen quen hiện ra, anh khựng người lại khi nhìn thấy chữ cuối trang “bé An”.  Anh chợt nhớ đến cô bé có chiếc răng khểnh anh từng quen cách đây vài năm trong một lần đi cà phê với bạn, lâu lắm rồi mất liên lạc, vậy mà cô ấy vẫn còn nhớ địa chỉ nơi anh ở. Cảm giác hơi lạ lẫm, hồi hộp, dòng chữ “nhật ký” cứ nhảy loạn xạ trước mắt khiến anh bâng khuâng. Hình ảnh cô gái nhí nhảnh hay cười và những kỷ niệm dễ thương ngày nào bỗng nhiên ùa về. Sau một hồi tần ngần, anh lật mở trang đầu tiên.
Buôn Ma Thuột,  ngày… tháng… năm…
Gửi anh!
Đột nhiên hôm nay em nổi hứng, nghĩ ra một việc có phần hơi ngớ ngẩn. Em ấp ủ dự định sẽ viết nhật ký gửi anh. Em chợt nghĩ, đến một dịp nào đó đặc biệt, ví dụ như đám cưới anh chẳng hạn, em sẽ tặng lại anh cuốn nhật ký như một món quà. Cái ý nghĩ mắc cười nhỉ. Liệu em sẽ thực hiện được việc viết này bao lâu, hay viết được một thời gian chán rồi bỏ? Hay đến khi nào anh mới làm đám cưới, lúc đó liệu có mời em đến dự hay không? Mối quan hệ giữa hai anh em mình sẽ kéo dài được bao lâu, có đủ thời gian để em làm đầy trang cuốn sổ này trước khi gửi lại anh? Nhưng thôi kệ, lỡ viết tới đây thì viết tiếp luôn, nhỉ. Còn hứng viết của em được  tới đâu thì hay tới đó, có tặng anh hay không lại là chuyện khác nữa, không thì em cứ giữ nó âm thầm vậy thôi, chẳng sao cả.
Có một sự kiện, không biết ngẫu nhiên hay không nữa, đúng ngày này cách đây 6 tháng, em đặt chân đến Pleiku lần đầu tiên. Lúc đó đơn thuần chỉ là ham vui, thích bay nhảy nên đi vậy thôi, chẳng nghĩ ngợi mình sẽ có được gì từ chuyến đi ấy. Vậy mà, lúc em về đã có được rất nhiều thứ, một vài người bạn mới, những khám phá mới và rất nhiều trải nghiệm thú vị, không uổng một chuyến đi tí nào…
Nghĩa bỗng miên man nhớ lại lần đầu tiên anh gặp An, khi đó anh cùng một người bạn đến khách sạn để đón bạn của bạn anh đi uống cà phê và tham quan phố núi. Hai người đến từ 7 giờ tối mà phải ngồi chờ hơn một giờ đồng hồ sau mới ra khỏi khách sạn, không có lý do gì đặc biệt, đơn giản, hai người bạn kia là nữ, họ còn bận bịu làm đẹp nên rề rà không có gì là lạ, Nghĩa nghĩ vậy nên cũng vui vẻ ngồi chờ, không để ý gì nhiều.
… Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm tưởng mọi việc xảy ra như chỉ mới ngày hôm qua thôi vậy đó. Em mới đọc lại những dòng nhật ký từ ngày đầu đến Pleiku còn lưu lại, cảm xúc thật ngộ. Trong đó có cả những dòng suy nghĩ về anh, về lần đầu tiên gặp anh nữa đó, anh có tò mò muốn biết không nhỉ?! Mà có muốn cũng khó, biết làm thế nào được. Có những điều thật khó để thực hiện, dù muốn lắm, anh nhỉ. Ngộ ghê cơ, em lại nghĩ vẩn vơ nữa rồi…
Câu hỏi trong cuốn nhật ký khiến Nghĩa thoáng hiện một cảm xúc lạ, không biết ngày ấy cô bé viết gì về mình nhỉ? Bé An kể rằng thích viết nhật ký, nó như một thói quen, nhất là khi đi xa hay đến một nơi mới lạ, hoặc là khi có một sự kiện đặc biệt. Còn nhớ khi đó anh đã hỏi cô, đến Pleiku cũng là đi xa đấy, thế em đã viết được gì chưa? Lúc đó An chỉ cười, nụ cười làm lộ chiếc răng khểnh tươi tắn, dưới đôi hàng mi cong vút dài chớp chớp, đôi mắt tinh nghịch chợt ngước lên nhìn xa xăm.
… Anh biết không, thành thực mà nói, em còn không nhớ rõ lần đầu anh em mình gặp nhau như thế nào. Lúc đó đối với em, anh chỉ là người khách ghé phòng, chẳng có dấu ấn nào cả. Đơn giản chỉ là “bạn của bạn” đến chơi, mà quan hệ còn xa xôi hơn nữa, “bạn của bạn của một người bạn” mới quen. Nghe rắc rối chưa, thế nên, em chỉ xã giao thôi chứ không để tâm lắm. Vậy mà hôm trước nói chuyện trong điện thoại, anh nhắc đến lần gặp đầu tiên của anh em mình khiến em thật sự bất ngờ. Em không hiểu sao anh lại có thể nhớ rõ đến như vậy, thậm chí từng chi tiết nhỏ, cả lời em nói lúc đó nữa. Cảm xúc khi đó của em thật lạ. Thường thì em sẽ để ý đến một điều gì đó thật chi tiết khi nó thật sự ấn tượng hay có điều gì khác lạ. Nhưng rõ ràng lần gặp đầu tiên của anh em mình rất bình thường (trừ việc hai chị em em để hai anh phải leo cây gần cả tiếng đồng hồ, mà không, em nghĩ điều đó cũng không lạ lắm đâu nhỉ). Vậy mà anh lại nhớ chi tiết đến thế, quả thật khiến em phải suy nghĩ đó…
Nghĩa chợt mỉm cười, cô bé thật đa nghi và nhiều mối bận tâm quá. Đến giờ Nghĩa cũng không rõ vì sao lúc đó mình lại nhớ rõ và kể lại cho cô bé nghe như vậy, cũng lâu rồi còn gì, cuốn sổ này được viết cách đây mấy năm rồi, theo mốc thời gian được ghi trên sổ thì cũng hơn ba năm rồi. Rồi Nghĩa chợt giật mình, ba năm trôi qua nhanh quá, công việc kéo anh đi mải miết với những kế hoạch, những dự định, lấy đi của anh những khoảng thời gian tụ tập cùng bạn bè, đi chơi đây đó. Rồi bây giờ bạn anh đứa lập gia đình, đứa đi làm ăn xa, những người bạn ở xa hơn thì ít khi gặp lại và giữ liên lạc, anh cũng không còn nhiều thời gian để bận tâm hay tự hỏi bạn bè mình giờ ra sao. Môi trường kinh doanh, những cuộc gặp xã giao, những con người lướt qua một cách hời hợt trong cuộc sống của anh, ai trong số họ còn đọng lại sau những lần gặp gỡ, thậm chí mới gặp nhau hôm trước trong cuộc nhậu mà đến hôm sau còn không nhận ra nhau?
… Anh em mình biết nhau chưa lâu mà sao em cảm thấy thân thiết thật đó, không biết đó là cảm nhận của riêng em hay anh cũng như vậy nhỉ?! Mặc dù em chưa biết nhiều về anh, thậm chí đến gần đây mới biết họ tên đầy đủ của anh, nhưng sao em vẫn cảm thấy có gì đó thân thiết, an tâm và tin tưởng sao ấy. Em thích được nói chuyện cùng anh, à, thích được nghe anh nói chuyện. Anh nói nhiều và say sưa, em thích như vậy. Đôi khi, đang nói anh bỗng thắc mắc “sao mình nói nhiều vậy trời?!”. Nghe dễ thương ghê luôn. Trong đám bạn em cũng có vài đứa thích nói và cười nhiều vậy đó, đáng yêu mà. Em thà nói chuyện với người nói nhiều còn hơn ngồi với người ít nói, bởi cảm giác ngồi với người khác mà im lặng thì thật là khó chịu. Mà em thì không giỏi gợi chuyện, chỉ đôi khi nói chuyện hợp cạ thì em mới nói nhiều được thôi…
Nghĩa nhớ lại những lần anh và cô hay nói chuyện, đa phần là qua điện thoại, những cuộc điện thoại kéo dài cả tiếng đồng hồ. Anh cũng không hiểu nổi mỗi khi nói chuyện với cô sao anh có thể nói nhiều đến thế, mà cũng không có đề tài gì nhiều, quanh đi quẩn lại cũng là những chuyện thường nhật trong cuộc sống của anh, về công việc của anh, những người bạn của anh, và về người bạn chung của hai người. Có bấy nhiêu chuyện thôi mà lần nào họ cũng nói một cách say sưa, cô nghe anh nói với một sự chăm chú, lâu lâu lại cười khúc khích, ừ dạ trong điện thoại. Câu mà anh hay hỏi cô nhất là “hôm nay em có gì vui không?”. Chỉ chờ tới đó, anh sẽ được nghe cô kể về một ngày của mình, đôi khi, đó là một ngày vui vẻ với những công việc thú vị mà đến bản thân anh cũng chưa trải qua bao giờ, anh nghe cô cười, líu lo kể mà cũng thấy vui vui. Có khi, đó lại là một ngày dài thật buồn và nhàm chán của cô, những vấn đề khiến cô buồn rầu và cảm thấy chán. Anh bỗng thấy mình như một người anh lớn, một nơi để cô chia sẻ, thậm chí khóc rấm rứt trong điện thoại. Lúc đó, anh bối rối không biết phải làm sao, chỉ biết vụng về dỗ dành bằng những lời nói nhẹ như gió thoảng trong điện thoại. Kỳ thực anh không giỏi trong việc dỗ dành người khác, nhất là con gái. Bạn bè anh thì đa số là con trai, trưởng thành, phần đông là dân làm ăn, không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc, nhất là sự yếu đuối trước mặt người khác. Vậy nên, ở vào trường hợp này, anh cảm thấy bối rối thật sự. Khóc một lúc, cô bé đã thấy khá hơn, sụt sùi một hồi rồi lại trở nên tươi tỉnh. Nói là bé nhưng cô cũng chỉ kém anh vài tuổi, phần vì đa số bạn bè anh đều bằng tuổi hoặc lớn hơn, phần nữa vì tính cách cô cũng nhí nhảnh và còn con nít lắm, thế nên anh thích gọi cô là bé. Và cô cũng có vẻ thích cái cách gọi này.
… Không biết khi anh đọc những dòng này anh có cười em không nhỉ. Anh có cười thì cũng cười thầm thôi nhé, có cười to em cũng không nghe được đâu. Mà sao nhỉ, em thích nghe anh cười, giọng cười của anh lạ sao ấy. Em có một cô bạn người Huế quen hồi năm nhất đại học, khi đó tụi em ở cùng phòng. Nhưng lâu lắm rồi từ khi cô ấy chuyển đi, chúng em không còn liên lạc, thế nên em chẳng còn nhớ cô ấy cười thế nào. Nhưng mà giọng nam với giọng nữ không giống nhau nên không đưa ra so sánh được, dù đều là giọng Huế cả. Đơn giản là em thích nghe anh cười, nghe hay hay, tiếng cười sảng khoái và thoải mái, em chẳng biết phải diễn tả thế nào. Mà giọng anh nghe ngọt ngào lắm nghe, anh hát giọng Huế cũng hay nữa, em thích nghe anh hát bài Mưa trên phố Huế, nghe hay lắm luôn…
Nghĩa chợt nghe như vọng đâu đó có giọng hát vút cao, trong trẻo của cô với những bài hát nhạc vàng khi cùng những người bạn chung của hai người đi hát. Cô bé thích hát, và hát cũng hay. Những lần cô đến Pleiku chơi, anh và những người bạn chung của hai người lại có dịp hội ngộ, tổ chức đi đâu đó và chắc chắn không thể thiếu màn vô quán Karaoke để hát hò.
… Hôm nay nhà em làm thịt con gà, không hiểu sao mẹ em nhắc lâu rồi không thấy bạn bè em đến chơi. Tự nhiên em lại nhớ đến anh, nhớ hồi anh đến nhà chơi lần đầu tiên ấy. Lúc đó mẹ em cũng làm thịt con gà để mời cơm anh. Bữa cơm đơn giản và đạm bạc mà thấy anh ăn ngon lành, em cũng thấy vui vui, nhưng nghĩ lại thấy lo lo cho anh. Công việc bận rộn có lẽ khiến anh ít có cơ hội ăn cơm với gia đình, ít có cơ hội ngồi bên mâm cơm nóng hổi với người thân, cùng nhau ăn một bữa cơm dù đạm bạc thôi nhưng thật ấm áp tình thân. Những bữa ăn chóng vánh anh ăn qua loa cho qua bữa liệu có đủ chất, có đảm bảo cho sức khỏe của anh? Rồi những cuộc nhậu vì công việc có giúp anh cảm thấy ngon miệng, có đảm bảo cho anh một cơ thể khỏe mạnh? Càng nghĩ em càng thấy không an tâm tí nào cả…
Vị đậm đà của món gà nấu măng chua trong bữa cơm hôm nào như gợi lên nơi đầu lưỡi, Nghĩa chợt nhớ ra, lâu lắm rồi anh chưa về thăm nhà, thăm cha mẹ, lâu lắm rồi anh chưa cùng cha mẹ ăn một bữa cơm gia đình. Ngôi nhà nơi anh trải thời thơ ấu ấy nay xa xôi tận đâu, lâu lắm rồi anh chưa ghé thăm lại. Chợt nhận ra cuộc sống của anh sao mà tẻ nhạt, vô vị, công việc cứ cuốn hết của anh mọi thời gian, cả ngày cũng như đêm, cả tâm trí và hành động, chiếm hết cả thời gian anh dành cho những người thân xung quanh mình, cả khoảng thời gian anh dành cho những thú vui nho nhỏ trước đây. Anh bỗng cảm thấy có chút gì đó bồi hồi, có chút gì đó khó chịu trong lòng, cái gì đó không thể gọi tên hay diễn tả thành lời.
Gấp lại cuốn nhật ký nhỏ còn nhiều trang chưa đọc, Nghĩa vội vàng dọn dẹp qua loa bàn làm việc, xếp gọn vài bộ đồ. Hôm nay là ngày cuối năm, công việc tuy có hơi bận bịu, vẫn còn vài việc nhỏ chưa giải quyết xong, Nghĩa cầm điện thoại lên gọi vài cuộc. Rồi anh gọi con Milu lại, dẫn cho nó ngồi vào ghế sau xe ô tô, không quay lại nhìn cánh cổng đã khóa, anh lái xe đi thẳng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét