GIAI ĐIỆU MÙA
XUÂN
Truyện ngắn
Tôi quen Duy từ những ngày còn là sinh viên, khi đó quán
cà phê Giọt Đắng mới mở, và Duy là tay trống trong ban nhạc của quán, quen vì tôi
cùng nhóm bạn hay vào quán, và My thì lại thích hát.
Nhóm chúng tôi có bốn đứa con gái, mỗi đứa một tính cách,
nhưng thân thiết. Cho đến khi mỗi đứa làm một công việc khác nhau, chẳng còn đủ
thời gian bên nhau chia sẻ những chuyện riêng tư thì mỗi tuần, chúng tôi đều hẹn
nhau đến quán vào những lúc rảnh rỗi, chỉ để nói những câu chuyện không đầu không
cuối rồi cười phá lên hay để chúc mừng sinh nhật một đứa nào đấy. Nhưng hôm nay
tôi đến quán một mình, khi khách đã dần tàn, chỉ còn một cô gái phong cách
tomboy đang hát một ca khúc với giai điệu buồn bã, như tâm trạng tôi lúc này.
- Sao lại đi có một mình thế?
Duy hỏi khi bài hát kết thúc và thấy trên bàn tôi là một
chai rum, thứ đồ uống có nồng độ mạnh nhất ở quán. Hôm nay không phải chủ nhật
nên tôi sẽ không đến cùng bạn, người Duy muốn hỏi là Hiếu, mối tình đầu của tôi.
- Cũng phải có lúc biết một mình chứ?
Tôi uống thêm một ngụm rượu, hi vọng vị chát của nó sẽ ngăn
được những giọt nước mắt. Duy im lặng, đợi khi trong quán chỉ còn lại hai người,
Duy đưa tôi hai cây đánh trống của cậu ấy.
- Nếu thực sự là nỗi đau, thì đừng che giấu, hãy để nó lên
tiếng.
Duy nói đúng, khi người ta vui thì người ta có thể cười,
có thể ca hát nhảy múa những vũ điệu rộn ràng, vậy sao khi buồn thì lại không
thể khóc mà cứ phải cố kìm nén? Tôi chậm chạp bước lên chiếc bục sân khấu nhỏ,
sợ Duy nghe thấy tiếng nấc của mình liền đánh mạnh vào cái trống, một âm thanh
khô khốc vang lên, và sau đó là hàng loạt những thanh âm chẳng theo giai điệu nào
xen lẫn những giọt nước đang vỡ òa tuôn trào. Khi nỗi buồn vơi dần, tôi ngừng
tay, Duy đưa khăn giấy cho tôi, cử chỉ nhẹ nhàng, đôi mắt như xuyên thấu trái
tim tôi với nỗi thông cảm và chia sẻ chứ không phải ánh mắt thương hại đang nhìn
một kẻ thất tình. Tôi ái ngại, lúc này tôi mới thấy mình vừa làm một việc ngốc
nghếch, tôi trả tiền chai rượu, bước nhanh ra khỏi quán mà chẳng dám chào Duy.
- Khuya rồi, con gái về một mình giờ này nguy hiểm lắm.
Duy đóng cửa quán, sóng bước cùng tôi, tôi đi chậm cúi mặt
đếm từng bước chân của mình, lần đầu tiên chúng tôi đi cùng nhau. Nếu không phải
vì tôi đang buồn thì có lẽ chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị, nhưng nếu
tôi không rơi vào tâm trạng này thì Duy có quan tâm tôi? Cười thầm với câu hỏi
vẩn vơ ấy, điều đó có quan trọng không khi tôi vừa chia tay mối tình đầu của mình?
Đi qua ngõ vào khu nhà trọ là một quãng đường khá tối bị che khuất bởi một hàng
cây, một đôi tình nhân đang quấn quýt, cách đấy một đoạn là hai cô gái xinh đẹp
trong bộ quần áo ngắn quá cỡ đang hút thuốc, một chiếc xe phóng qua dừng lại rồi
rú ga đi mất. Tôi thấy sợ, đi sát vào Duy hơn.
- Con gái, dù có buồn cũng không nên ra ngoài một mình giờ
này, hiểu không?
Tôi gật đầu, nhanh chân bước về phòng, ngày mai tôi sẽ
chuyển trọ, để quên những chuyện không vui, quên người đã làm tôi buồn, và sẽ
chọn một khu nhà an toàn hơn.
*
Duy giúp tôi chuyển nhà, không hề thắc mắc hay hỏi han gì,
như tính Duy vốn thế. Tôi tìm được một phòng ở tầng bốn của một khu chung cư cách
xa chỗ làm, tôi sẽ đi xe buýt, sẽ dành nhiều thời gian để yêu thiên nhiên, yêu
bản thân hơn là một người đã làm mình tổn thương. Tôi vẫn đến quán cùng nhóm bạn,
lâu lâu cao hứng thì lên song ca cùng My, có hôm vô tình thấy Hiếu sánh đôi cùng
cô gái sành điệu- người đã khiến cho Hiếu xa tôi - thì tôi đến quán một mình, hát
một bản tình ca buồn, uống một ly rum, và Duy đưa tôi về.
Một năm kể từ đêm tôi đánh trống trong tiếng nấc, tôi vẫn
chưa yêu ai, dù nhóm bạn có giới thiệu vài người. Là tôi chưa quên được Hiếu,
hay tôi sợ những vụn vỡ của chiếc bình pha lê mang tên tình yêu? Pha lê thì
lung linh và huyền ảo, nhưng khi đổ bể thì những mảnh vỡ ấy cứa vào tim, đau buốt.
Tôi chưa muốn tiếp tục trao trái tim mình cho ai khác vào lúc này, nên tôi hững
hờ với tất cả những chàng trai ấy, mấy cô bạn bảo tôi khó tính, chỉ có Duy vẫn
lặng lẽ bên cạnh tôi.
Chiều cuối đông, tôi đang nằm đọc sách, một cuốn sách thú
vị về một con thiên nga biết thổi kèn trômpét thì có tiếng chuông điện thoại, là
số của Hiếu, tôi đã xóa khỏi danh bạ nhưng bộ nhớ thì vẫn lưu lại dù tôi chẳng
muốn chút nào.
- Alô, ai vậy.
- Em khỏe chứ?
- Vâng, cảm ơn đã quan tâm, ai vậy?
- Anh Hiếu.
- Có chuyện gì không?
- Anh muốn mời em một ly cà phê, em đồng ý chứ?
Tôi phân vân, đã có chuyện gì xảy ra giữa anh ta và cô gái
sành điệu kia? Chẳng có ai đi nhớ người yêu cũ khi đang nồng nàn cùng người mới
cả. Tôi để cuốn sách xuống bàn, nghe như tiếng kèn trômpét của chú thiên nga vừa
thổi lạc một điệu, tôi phân vân không biết nên trả lời ra sao.
- Em bận rồi à?
Giọng nói có vẻ hơi thất vọng, tôi không muốn trốn tránh
Hiếu dù đã có lúc tôi chẳng dám bước ra ngoài với đôi mắt sưng mọng vì nhớ anh
ta, tôi không thể để Hiếu thấy mình yếu đuối.
- Mấy giờ?
- Tám giờ tối nay, tại cà phê Hướng Dương nhé!
Đó là một quán cà phê sang trọng, không gian rộng và thoáng,
thời còn sinh viên, hai đứa từng mơ ước sẽ có đủ tiền để bước chân vào nơi lấp
lánh ánh đèn vàng huyền bí ấy. Nhưng bây giờ, tôi không thích đến những nơi xa
lạ cùng Hiếu, hay nói đúng hơn tôi thấy an toàn khi ở những nơi quen thuộc, vì
nơi ấy đã cất giữ nỗi buồn của tôi, và có lẽ vì nơi ấy có Duy nữa.
- Giọt Đắng, tám giờ ba mươi.
Tôi không bận, nhưng tôi muốn Hiếu chờ, ba mươi phút có là
gì so với những tháng ngày tôi mòn mỏi vì anh ta chứ.
- Anh sẽ chờ em.
*
Quán vắng khách, một người đàn ông trung niên đang hát bài
Khúc thụy du, thật trùng hợp với hoàn cảnh lúc này của tôi. Bước vào quán,
tôi không tìm Hiếu mà tìm ánh mắt Duy, Duy vẫn ngồi sau dàn trống, nhìn tôi với
đôi mắt buồn và hoang mang, tôi khẽ mỉm cười chào.
Hiếu vẫy tay tôi, anh ta chọn đúng chỗ chúng tôi hay ngồi,
tôi cười xã giao:
- Anh khỏe chứ?
- Anh vẫn ổn, trông em xinh hơn nhiều.
- Cảm ơn anh.- Không lẽ không có anh thì tôi nên xấu hơn
và già đi, tôi nhủ thầm.
- Em uống gì, hay vẫn sữa tươi như trước?
- Ngày ấy tôi hay uống sữa, ngọt ngào quá, bây giờ tôi uống
nước ép cà rốt cho sáng mắt, nhìn rõ tốt xấu. - Tôi cạnh khóe, chẳng hiểu sao
trông thấy Hiếu tôi lại trở nên gay gắt như vậy.
- Em xinh hơn và biết đùa hơn trước.
Tôi sẽ xem đó là một lời khen.
Không gian trở nên im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng hát của
người đàn ông trung niên trên sân khấu: “Hãy nói về cuộc đời, tình yêu như lưỡi
dao, tình yêu như mũi nhọn, êm ái và ngọt ngào, cắt đứt cuộc tình đầu…”. Tôi
ghét cảm giác này, đã bao lần tôi nghĩ đến lúc sẽ gặp lại Hiếu, tôi sẽ khóc lóc,
sẽ kể lể, sẽ trách mắng anh ta. Nhưng giờ đây tôi lại chẳng muốn làm những điều
ấy, tôi chỉ muốn Hiếu thấy tôi vẫn sống vui vẻ, sống một cuộc đời an nhiên khi
không có anh ta.
- Anh gọi tôi ra đây để đưa thiếp mời à?
- Sao em lại nghĩ thế?
- Vậy tôi nên nghĩ thế nào cho cuộc gặp mặt này?
- Anh và cô ấy đã chia tay rồi.
- Cô nào?- Tôi hỏi dồn.
- …
Ai biết được một năm qua anh đã yêu bao nhiêu cô.- Tôi nói
mà lơ đãng nhìn lên sân khấu.
- Em nghĩ anh xấu đến thế sao, là Uyên, cô gái em đã nhìn
thấy ngày ấy.
- Nếu tôi không nhìn thấy chắc vẫn bị anh lừa.- Tôi trả lời
hờ hững rồi hút một hơi đến cạn đáy.
- Anh vẫn chưa quên được em.
Câu nói của Hiếu làm tôi sặc, tôi lấy khăn giấy lau tay,
nhìn thẳng vào anh ta như chắc chắn đó là những âm thanh phát ra từ con người đang
ngồi đối diện tôi, người mà một năm trước đã phũ phàng rời bỏ tôi chạy theo cô
gái được mệnh danh là hoa khôi của trường Đại học mỹ thuật.
- Anh xin lỗi, về tất cả những gì đã xảy ra.
- Nếu làm gì cũng có thể dễ dàng xin lỗi như thế thì người
ta đã không tốn tiền để xây nhà tù.
- Em vẫn chưa hết giận anh.
- Tôi không giận anh, tôi giận bản thân mình thôi.
- Anh nghĩ chúng mình nên bắt đầu lại, anh biết em vẫn chưa
yêu ai.
- Làm sao anh biết tôi chưa yêu ai?
Tôi tức giận ra mặt, anh ta là ai mà có quyền nói như thế
với tôi? Anh ta đã rời bỏ tôi, chẳng thèm quan tâm những tháng ngày qua tôi sống
ra sao, và giờ quay về nói lời xin lỗi, đã vậy còn ám chỉ tôi vì thương nhớ anh
ta mà chưa yêu ai. Tôi tự ái thực sự, có thể tôi chưa yêu ai thật, nhưng lòng tự
trọng đã không cho phép tôi thú nhận điều đó, nhất là với anh ta.
- Vậy em đã có người yêu?- Anh ta lộ vẻ thất vọng, cũng có
thể chỉ là diễn kịch.
- Anh ấy ở đằng kia.
Tôi nói và đưa ánh mắt về phía sân khấu, ban nhạc đang chơi
một ca khúc vui nhộn, nhưng sao tôi thấy Duy buồn quá, Hiếu nhìn Duy, rồi nhìn
tôi ngạc nhiên:
- Là Duy sao?
Tôi im lặng, không dám khẳng định vì tôi đang nói dối. Chỉ
vì lòng tự ái mà tôi lôi Duy vào cuộc, vì sự thật là tôi chẳng quen biết chàng
trai nào trong suốt một năm qua, ngoài Duy.
- Em hạnh phúc chứ?
- Như anh đang thấy, rất hạnh phúc.
- Anh chúc mừng em.
- Cảm ơn - Tôi lạnh nhạt trả lời, chỉ mong cuộc gặp này kết
thúc nhanh chóng.
- Anh xin lỗi đã làm phiền em, anh về trước nhé!
Có lẽ Hiếu vẫn còn sĩ diện của một người đàn ông, anh ta
cầm hóa đơn ra quầy tính tiền và không quên vẫy tay chào Duy trước khi về.
Còn lại một mình, cơn bực tức của tôi đã dịu xuống, tôi
nhìn Duy, vẫn ánh mắt buồn vời vợi. Tôi gọi cho mình một ly cà phê đen, để tỉnh
táo, để nếm vị đắng, để nhắc nhở bản thân mình không phạm phải sai lầm lần nữa.
Đã hết khách đăng ký, thay vì đánh những bản hòa tấu, Duy
cầm ghita bước ra giữa sân khấu, chỉnh mic, và hát, lần đầu tiên tôi nghe Duy hát
“Ngày anh gặp em, mùa xuân mới bắt đầu, chợt con tim anh vội thao thức, rồi
chưa quen nhau, dường như anh đã yêu, từng ánh mắt đã ghi sâu vào anh…” mắt
Duy long lanh, tôi không định nghĩa được những gì mình đang nhìn thấy, chỉ có cảm
giác sao cà phê hôm nay ngọt quá, vị ngọt nhiều hơn vị đắng, hay tôi đã cho quá
nhiều đường?
Tôi đợi Duy đưa tôi về, ánh đèn đường soi rõ hai chiếc bóng
bước chậm rãi, cảm giác của một năm trước ùa về. Tôi phá tan sự im lặng:
- Duy hát hay vậy mà giấu nha, bài hát tên gì vậy?
- Phải chăng tôi yêu em.
- Hả?- Tôi giật mình.
- Là tên bài hát.
- À, ra thế.
Tôi bối rối, nghĩ đến lời nói dối lúc nãy, tôi ái ngại nhìn
Duy:
- Mình xin lỗi.
- Vì chuyện gì?
- Mình đã nói Duy là người yêu mình.
Duy ngạc nhiên, rồi mỉm cười, tôi thấy ngại ngùng:
- Tại mình chẳng quen chàng trai nào cả, ngoài Duy, nên…đừng
giận mình nhé.
- Làm sao mà giận Phương được cơ chứ, thương còn không hết…-
Duy bỏ dở câu nói, lảng sang chuyện khác.
- Phương này.
- Ừ.
- Ngày ấy, Phương biết tại sao Duy lại muốn Phương đánh
trống không?
Tôi lắc đầu, những tưởng chuyện ấy Duy đã quên từ lâu.
- Vì trống rỗng, chẳng chất chứa điều gì, nên mới phát ra
âm thanh, Duy muốn Phương đừng cất mỗi buồn trong lòng, phải để một trái tim
trong veo không chất chứa niềm đau nào thì Phương mới cười vui vẻ được.
Tôi im lặng, đi bên Duy mà sao thấy bao lâu nay mình vô tâm
quá, khi buồn, khi cô đơn đều đến bên Duy, và Duy đã an nhiên chấp nhận điều đó
không hề đắn đo suy tính. Tôi có ích kỷ không khi vì nỗi đau của mình mà chưa
bao giờ nhận ra rằng Duy cũng là một chàng trai nhạy cảm và cũng cần có những yêu
thương để sưởi ấm trái tim mình. Tôi không dám mời Duy ở lại uống trà, chúc Duy
ngủ ngon và đêm ấy, tôi thao thức.
*
Hiếu tìm đến nơi ở mới, tặng hoa vào mỗi sáng, mua cà phê
và bánh ngọt mà tôi thích để trước của phòng, tôi cho tất cả vào sọt rác. Tôi
chẳng biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, tôi lại kể cho Duy, tôi sợ mình sẽ
yếu đuối, sẽ lại mắc sai lầm.
- Nếu vậy thì xem như lời Phương nói là thật đi.
- Ý Duy là sao?
- Hãy cứ xem Duy là người yêu Phương.
Từ hôm đó Duy qua đón tôi đi làm mỗi sáng, khi Hiếu đang
lảng vảng trước khu chung cư, chúng tôi cùng ăn trưa, dạo phố lúc rảnh rỗi. Buổi
tối tôi đến Giọt Đắng, và Hiếu cũng đến đó. Không ít lần tôi rơi vào hoàn cảnh
khó xử, dù tôi biết Duy chỉ muốn Hiếu đừng làm phiền tôi, nhưng trong ánh mắt của
Duy khi trò chuyện với Hiếu có điều gì đó như muốn khẳng định rằng Hiếu chẳng còn
cơ hội nào cả. Còn tôi và Duy? Chúng tôi có cơ hội không khi trong lòng tôi vẫn
còn những nỗi buồn cũ, và Duy chỉ thầm lặng bước bên tôi mà chưa một lần cho tôi
biết về tình cảm thật của mình?
Xuân chạm ngõ, không khí ấm áp dần lên, phố ngập tràn sắc
hoa, lòng tôi cũng hân hoan khi thấy những chậu mai vàng lung linh trong nắng.
Tôi yêu mùa xuân, tôi dành những ngày nghỉ để dọn phòng, làm thiệp tặng cho bàn
bè, mua thêm vài chậu hoa để ở ban công. Duy tặng tôi những quyển sách mà tôi
thích, vài thứ lặt vặt nhưng lấp lánh để tôi treo nơi cửa sổ. Sáng Duy vẫn đưa
tôi đi làm, mua sẵn bữa sáng cùng cà phê nóng.
- Hiếu đã không làm phiền Phương nữa, nên Duy cũng không
phải vất vả nữa rồi.
Tuy nói vậy nhưng tôi không hề mong muốn, tôi cũng chẳng
giải thích được tại sao, chỉ là thời gian qua, tôi đã quen với cảm giác có Duy ở
bên, tôi sợ một ngày Duy biến mất và mang theo những gì cả hai đã trải qua trở
thành kỷ niệm.
- Phương không thích ở bên Duy nữa sao?
Tôi muốn nói rằng tôi rất muốn ở bên cậu ấy, cần cậu ấy
cho những ngày đông lạnh giá và cả những ngày xuân rực rỡ nữa, nhưng làm sao để
tôi nói thật với cậu ấy đây? Tôi bước nhanh vào cơ quan, ngồi nhìn ly cà phê và
gói xôi nóng, tôi khóc.
*
Tôi đón tàu về nhà, chuyến tàu sớm, sương còn lãng đãng.
Tôi nhớ Duy da diết, chuyến tàu đưa tôi xa dần Duy, tối qua tôi có đến Giọt Đắng
để chào tạm biệt cậu ấy, nhưng tôi chẳng thể nói gì, chỉ biết hát một bản Trịnh
ca. Trên tàu, vài đôi tình nhân cùng nhau về quê đón Tết, cười nói rôm rả, mang
theo nhiều quà, tôi chẳng dám nhìn họ, họ hạnh phúc, tôi thấy mình lẻ loi.
Mẹ là người vui nhất, vì Tết năm ngoái tôi đã không về nhà.
Cả nhà như được gió xuân thổi vào không khí an lành, chúng tôi nói chuyện vui vẻ,
bố tôi nói năm nay phải gói thêm nhiều bánh chưng.
Tôi ngồi lau lá dong, mấy đứa em chẻ lạt, bố gói bánh, mẹ
phơi hành và củ kiệu, không khí Tết ngập tràn, cảm giác thân quen của ngày ấu
thơ ùa về, chẳng có niềm vui nào hơn được bên cạnh gia đình, tôi thấy mình nhỏ
bé biết bao. Tôi chạy đến ôm sau lưng mẹ, áp má vào tóc mẹ, mẹ cười trêu tôi, lớn
thế còn làm nũng mẹ thì làm sao mà đi lấy chồng. Bố góp thêm vài lời, con gái lớn
như mùa xuân, phải biết tìm cho mình một người để sẻ chia, đừng đợi xuân tàn.
Ngoài ngõ tiếng trẻ con vui đùa, có người hỏi nhà, mẹ tôi
ra mở cổng, là Duy. Tôi ngơ ngác, Duy chào mọi người, bố tôi dừng tay rót trà,
Duy cười tươi như nắng trước thềm nhà, tôi thấy lòng mình xôn xao. Tôi không
nghĩ Duy sẽ tìm được nhà tôi vì địa chỉ nơi phố núi này toàn tên khó đọc. Duy cùng
gia đình gói bánh, kể những câu chuyện vui, ba nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, mẹ
thì hỏi chuyện gia đình Duy. Mọi chuyện bất ngờ đến nỗi tôi chỉ biết ngồi lặng
nhìn và chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi
Bánh được gói xong, bố bắc bếp ngoài sân, Duy cùng tôi ngồi
canh nồi bánh.
- Duy lên bất ngờ quá, sao biết nhà Phương vậy?
- Phương không thích sự có mặt của Duy hả?
- Không, chỉ là…
Tôi bối rối, muốn Duy ở lại đón Tết nhưng chẳng biết phải
nói sao.
- Phương này, tình yêu cũng như nấu nồi bánh này, phải cẩn
thận chọn lá, buộc lạt, phải canh thời gian nấu bánh, phải dành cả sự quan tâm
thì mới được những chiếc bánh như ý.
Lửa hồng làm sáng gương mặt Duy, tôi biết mình đã yêu
Duy. Nhưng lúc này tôi nghĩ mình nên im lặng.
- Bây giờ trái tim Phương còn cất giữ những nỗi buồn không?
- Mình đã vui hơn rất nhiều, khi bên Duy.
Tôi nhận ra, tôi cần Duy, để sưởi ấm, để chia sẻ, và có
thể như bố đã nói, không nên để những ngày xuân héo tàn.
- Vậy thì phải ngân lên những giai điệu yêu thương thôi,
không phải tiếng trống nữa đâu nhé.
Duy nhìn tôi cười, ngọn lửa nổ tí tách, gió xuân mát lạnh,
hương hoa phảng phất. Trái tim tôi đập nhanh hơn thì phải, có lẽ đó là những
giai điệu ngọt ngào khi người ta đã tìm được yêu thương chân thành, giai điệu của
mùa xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét