Tôi đi
Tôi đi về phía mặt trời
Gặp cơn mưa vỡ một thời
dạt xô
Nửa lòng tôi đắp cho
thơ
Nửa lòng tôi giữa cơn
mưa bọt bèo
Khổ vì cây có dây leo
Tơ hồng buông mãi cái
nghèo vào em
Giật mình đêm thẫm màu
men
Xòe bàn tay mốc nhặt lên
nghĩa tình
Dọc đường những cây trúc
xinh
Biết đâu gió mượn lòng
mình vi vu
Ai đi từ phía Nguyễn
Du
Sông Tiền Đường ở ao tù
nhà tôi
Cỏ may đan chéo chân
trời
Tôi đi mỗi bước người
ngồi ngóng theo
Chân tôi toạc móng lưng
đèo
Máu như lông ngỗng còn
gieo khắp rừng
Con đường dẫn đến mông
lung
Tôi đi người khóc, sau
lưng người cười
Tháng năm lặng lẽ mẹ tôi
Lá đa quét mãi đến trồi
rễ đa
Con đường và khúc dân
ca
Bước vào là mẹ, bước
ra chạm đời
Tôi đi về phía mặt trời…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét