Tác giả VŨ DY
Mùa xuân, những câu rời bất tận
1.
Miền tôi em đến không
dự báo
ngày bụi bặm cơn mưa
mang theo về tắm gội
từng tóc từng mắt môi
hé mở phồn sinh
từng cành nhánh từng
nụ lá từng mảng vỏ âm ỉ dậy
như tôi muốn hay không
cũng đến ngày thức dậy
tắt đi để thắp sáng
mình sớm mai
trên những bình minh
đỏ
trên rêu mốc chân tường
nơi yêu em
2.
Nở trên tóc dòng đêm
huyết dụ
mùi xạ hương chảy ngập
tôi
tràn qua từ tháng chạp
tháng giêng tháng ba trôi về vô tận
lãng đãng hoa vàng vô
ngần
đêm cùng tôi trốn vào
uống từng ngụm vang chát thơm
ký ức say khướt như
gã nghiện chính cống ngủ quên
trong hốc đêm ngọ
nguậy
tóc râu tua tủa chồi
xuân
mùa đầy ắp là phiên
chợ tràn ngập
đổ xuống ban mai mờ ảo
tinh khôi
mùa xuân long lanh mắt
người đêm yêu đầu
áo chạm sột soạt
búp em ấm mềm thức
giấc
căng cứng niềm yêu
3.
Tạm trú tôi rong ruổi
phố tìm mưa
ẩm ướt hàng cây động
tình gấp gáp
mái nâu hớp nắng thở
vào đêm mùa màng ngập ứ
tôi nắng gió tôi ngập
ứ mùa
ta bắt đầu vong thân
kẻ nhớ đào phai
ta giang hồ nỗi mai
vàng chấp chới
sắp đặt làm gì bữa
tiệc cuối năm
khất thực tháng ngày
quá mệt
tháng mười hai rót vào
tôi dằng dặc
4.
Đi qua không dừng lại
trước một ngôi nhà vòm cổng đen
nỗi đợi chờ đen
dẫn ta về những không
tên cũ
những đường đá cũ chông
chênh địa chỉ cũ lấp lánh
quán xá cũ anh và em
hai mươi năm nói cười
những đa đoan ngày xưa
như mật đắng thấm đẫm
anh gió
em mờ mờ đâu đó bao
năm rồi
cái lượt mu bàn tay
khẽ
trên khuôn mặt mịn lông
tơ
hít tràn căng phổi
đêm tóc phất phơ bay
mấy hàng
nghe mình cô độc
5.
Đừng viết những chán
chường lên gương mặt đêm
sẽ rách nát như áo
ngày trở lại
sẽ xanh mướt như em
chờ đợi
đằng sau cửa song
kia là người hành khất tự do
khúc hát tự do lối đi
tự do
tháng và ngày vô định
không thể chung thân
trong căn phòng quá đầy đủ tiện nghi
làm sao biết say cùng
trời và đất
những thừa mứa ngụy
tạo vây hãm chúng ta chật
làm sao mùa xuân?
6.
Đêm ngón em nở gầy
xanh phím dương cầm cơn thác lũ tràn về
cuốn phăng nhịp thở
gót chân hồi sinh sau mưa
lũ sâu bọ lũ cánh mềm
cánh cam cánh nâu dụ dỗ
cuốn theo nhịp gấp bầy
thú yêu nhau ngoài bãi
đêm vòm cây trở dạ
sinh sôi
khúc xuân tím ngát
đêm là em giấu mặt
chất chồng lên tôi
7.
Không ai nhận ra mùa
xuân đi lên từ biển
bông hoa muối nơ trắng
áo mẹ ngày tôi chập chững
dắt tuổi tôi qua cồn
nắng
bông muống nở tím mắt
em đầy thiếu nữ
phiên chợ khuya cá lấp
lóa trắng cát lầm chân em
tóc
đầm đìa gió mặn
hôn mê tôi hôn mê làng
chài đêm
em mềm êm
tựa cát
chảy vào
không ai biết mùa xuân
ra đi từ bình nguyên
nửa khuya nghe con gái
hát tình ca trên núi sương mù
ta hăm hở trèo lên dốc
đồi
trượt ngã vào lẳng lơ
ngọt ngào em mất hút
8.
Có bầy chim trắng
mai phục từ đêm qua
rủ tôi bỏ miền vô vọng
mải miết kịp về đêm
ba mươi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét