Tác giả ĐẶNG BÁ TIẾN
Lời con voi Bản Đôn
Ta là voi đã mất bạn tình
Một mình đứng trong chiều nhai nắng
Mắt hoen lệ nhớ về thời xa vắng
Thời rừng già huyền bí linh thiêng
Thời đại ngàn là xứ thần tiên
Là xứ sở riêng cho những cuộc tình động đất
Ta dắt nàng đi dọc bờ Sê-rê-pốk
Ngắm sông xanh xem công múa dưới trăng vàng
Ta dâng nàng cả rừng chuối bạt ngàn
Vạn buồng chín hương thơm tràn mọi nẻo
Ta phun nước như mưa trời trong trẻo
Cho da nàng mát rượi bên ta
Ta đưa nàng vào giữa rừng hoa
Có trăm sắc mượt mà trăm dáng
Có dàn đồng ca trên đầu lai láng
Muôn loài chim ríu rít chuyền cành
Ôi cái thời rừng trùng điệp vây quanh
Ta là đế vương giữa đại ngàn giàu có
Là lãnh chúa của đàn đàn muông thú
Là tất cả những gì ta muốn ta mê…
Giờ đại ngàn đã bỏ ta đi
Muông thú chỉ còn hồn lang thang trong gió
Cổ thụ chỉ còn ảo hình trong trí nhớ
Nòi giống ta cũng tan tác phiêu linh
Giờ ta đang cô độc với chính mình
Cô độc với bóng hình gầy guộc
Cô độc với linh hồn tổ tiên thân thuộc
Ta với ta thôi… tan mộng giống nòi!
Chiều nay ta nhai nắng đến rã rời
Chẳng còn cỏ thơm, chẳng còn mía ngọt
Ta nuốt cả phận mình trong đắng đót
Bản Đôn ơi ai còn hiểu lòng ta?
BMT, 12.2.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét