Quán văn
niềm vui
khi em ngồi vào lòng
nhiều khi
em làm đổ cả ly nước cam
lên hai ống quần
mà cả tuần
tôi mới giặt
sau đó, em đi đâu
không ai biết
chắc là em không quên
chỉ là em mệt
châm một điếu thuốc
khói lang thang
như ngày xưa tụi mình hay đi bộ
loanh quanh
quán Gió bây giờ có nhiều âm thanh
không im lặng ngày xưa
phía dưới bàn còn nghe tiếng nói
của du khách và mưa…
nhưng bài hát đã bị bóp nghẹt
không gian bị bóp nghẹt
chỉ
còn
hai ống
quần
bị ướt
cả tuần
không hết
niềm vui…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét