Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

SỐ 266 - tác giả LÂM HẠ




VỌNG
Truyện ngắn


Âm thanh đó cứ vọng vào tai nàng, như có điều gì đó oán trách, giận hờn, than vãn. Nàng chẳng màng, dậy chuẩn bị bữa sáng, đi làm.
Nàng nhìn ra cửa sổ, tiếng con chim sẻ ríu rít bên cành khế, mùa này khế ra hoa, những chùm bông tím tím. Nàng bỗng nhớ, có một lần nào đó, đã lâu rồi trong tuổi thơ nàng, cậu bạn hàng xóm đi bẻ trộm khế, còn bẻ thêm cho nàng một nhành hoa, bị ông chủ nhà rượt cho chạy mất cả chiếc dép tổ ong. Tuổi thơ thường vô tư vậy, cho mà chẳng màng có được nhận lại những gì, nhưng vẫn vui.
Nàng đi làm, con xe dở chứng không nổ máy. Nàng căng sức đạp, mồ hôi bắt đầu túa ra, làm lớp trang điểm phai đi ít nhiều. Chàng trai trẻ đang ngồi uống trà ở quán đầu ngõ, chạy lại đạp giúp, nàng lên xe, gật đầu cảm ơn, nhìn đồng hồ, phóng vèo vào lòng phố. Nàng nghĩ vẩn vơ, có vô tình gặp anh ta ở đâu không nhỉ? Giúp mình có hàm ý gì không? Ai mà biết, giữa cái cuộc đời trắng đen lộn tùng phèo này, lòng tốt xem ra cũng khan hiếm lắm.
Đến công ty, nàng chỉn chu, soi gương, tô lại tí son, bước vào phòng. Sếp gọi qua, trao đổi công việc, nhìn từ chân lên đầu, ho húng hắng, nói bóng gió. Gái chưa chồng như miếng thị ngon, để trên bàn ai cũng muốn mó vào nhưng cũng biết sợ. Cái dự án này ok lắm, mình bàn bạc thêm, hẹn em 8 giờ tối nay, quán X, hẻm Y, đường Z. Ô la la, lại một cái hẹn không mong đợi. Được, nàng chẳng suy tư. Cách đây vài năm, khi là cô sinh viên mới ra trường, gặp hoàn cảnh này chắc nàng đã run lẩy bẩy, gọi cho cậu bạn thân than thở, bảo hay là ông đi đằng sau bảo vệ tui? Thằng bạn cười, khổ, dở hơi à, bà đi với mấy thằng cha đó toàn vô chỗ sang trọng, tui đi theo giữ xe hả? Mấy lần từ chối, nàng mất việc, lại cầm hồ sơ chạy khắp thành phố, thằng bạn lắc đầu ngao ngán. Ngồi chờ việc, có mấy thắng bạn thân an ủi, có đứa buông một câu nàng nhớ tới giờ, ê mày, nhắm mắt đưa chân đại đi, tao thấy con gái bây giờ chúng nó cũng vậy, đổi lại cũng có việc, có tiền, lại có đại gia lo trọn gói. Không biết bây giờ mấy cô gái đó sướng hay khổ? Không biết hồi đó mình mà nhắm mắt làm liều mình khổ hay sướng? Nàng nghĩ, rồi cười, tự cho mình dở hơi.
Trưa, nàng qua quán cơm bình dân trong con hẻm nhỏ, ngồi ăn đĩa cơm, có canh, có cà muối, dưa muối. Nàng cắn miếng cà pháo, giòn tan, bỗng nàng nhớ mẹ. Ngày xưa, lại cái điệp khúc ngày xưa, sao dạo này nàng hay nhớ về ngày xưa từ cái đêm nàng bị thứ thanh âm đó vọng vào đầu, nàng lại hay nhớ. Ngày đó nhà nghèo, mà không chỉ nhà nàng, nhà hàng xóm cũng nghèo, nhà xóm dưới xóm trên đều nghèo, nàng nghĩ chắc nhà nào, nơi nào cũng nghèo như cái xóm nàng. Thuở đó bờ dậu có rau mồng tơi, hai bên nhà thi nhau vặt lá mà nó chẳng kịp ra lá non, rồi chỉ có ăn đủ các loại cà. Rồi bây giờ đi nhà hàng, cà muối rau muống rau tơi lại thành đặc sản. Nghĩ hoài cũng không ra, con người ta giàu có ăn sơn hào hải vị quen rồi, nên đi nhà hàng để nếm vị của người nghèo sao? Âu cũng là cái thú tao nhã.
Bàn bên, có cụ bà bán vé số, chân chậm, mắt mờ, tay run. Đám thanh niên cười nói xôn xao, xua cụ như đuổi tà. Nàng, cả đời chẳng mơ được trúng vé số, không chơi đề đóm, không ham mấy trò may rủi, nhưng nàng nhớ bà ngoại nàng. Nàng nhìn bà cụ, mắt hơi nhòe đi, một chút thôi, vì cái thời buổi này nước mắt cũng có giá lắm, xa xỉ phẩm không chừng. Nàng gọi bà cụ, mua cho mấy tờ vé số, cụ cảm ơn, lại chậm chạp bước đi giữa trưa oi nồng mùi nắng.
Chiều, công ty rỗi việc, nàng tranh thủ chạy ra quán cà phê cóc, cũng trong một con hẻm. Giữa cái thành phố đông dân này, nàng cứ thích chọn hẻm mà ngồi, mà ngắm, mà suy tưởng, cũng lạ nhỉ? Gọi tách cà phê đá, nàng lại nghĩ vẩn vơ, cái thanh âm kia lại cứ vang vọng trong đầu, nghe như gần, mà lại xa, lại như lời than vãn, tỉ tê. Nàng cố gắng xua đi thanh âm đó, nhìn một cặp đôi xì teen xì khói bước vào hẻm uống nước. Cũng như hàng vạn đôi tình nhân trên đời, cũng mấy lời ngọt nhạt, cũng cử chỉ ân cần, nàng bỗng nhớ cái thời mình còn làm chân chạy bàn ở quán cà phê. Quán đủ loại thượng vàng hạ cám, học sinh có, trẻ già có, ăn chơi ngoan hiền đủ loại. Còn nhớ có lần quán vắng, chỉ còn một bàn trong góc tối, cả đám phục vụ tò mò đứng lại dần sau tấm rèm nghe lỏm, người đàn ông mắt sưng vù than thở, em ơi vợ anh nó biết hết chuyện chúng mình rồi, nó đánh anh thành ra thế này! Cô gái ngồi lặng im, rồi sụt sùi, rồi màn chia tay cũng đến. Game over. Cuộc đời nhiều chuyện cũng vui, cuộc tình nhiều chuyện cũng hay. Còn có một lần, một chị khách ăn vận lịch sự, mặt mũi hiền lành ngồi quán những 5 tiếng đồng hồ, hỏi ra mới biết chị bắt xe lên thành phố, không biết đi đâu, hẹn người quen mà mãi không thấy tới. Đợi thêm vài tiếng nữa, một thằng cha mặc áo ba lỗ quần đùi, đầu tóc rối tinh rối mù mò đến, nói mấy câu giả lả rồi bỏ đi, không thèm tính tiền nước luôn. Thôi xong, chị này gặp phải phường Sở Khanh, nó quen qua mạng rồi hẹn hò chớ gì? Cả đám nhìn tiu ngỉu, thằng cha đó tụi em lạ gì, sửa xe bên kia một dãy phố thôi, nhà có con mụ vợ bán thịt ngoài chợ, đanh đá khỏi chê, lũ con 3 đứa nheo nhóc sáng nào đi học chẳng khóc um đòi tiền quà vặt. Nàng nhìn chị, thấy thương thương, buồn buồn, nhưng cũng có chút giận hờn. Làm thân con gái tin người chi cho khổ vậy trời? Nên từ đó nàng ngẫm ra, không có tin bọn đàn ông, cứ kệ chúng nói hươu nói vượn. Số trời đã định, đàn bà con gái dễ yếu mềm rồi.
Uống cạn ly cà phê, nàng về cơ quan, lên kế hoạch cho cuộc hẹn lúc 8 giờ.
Nàng chọn váy đẹp, trang điểm đẹp, trang sức đẹp. Đi ra ngõ, bà cụ bán hàng nước nhìn nàng, nàng cười mua mấy viên kẹo bạc hà. Bà cụ hỏi nàng đi đâu mà đẹp, nàng bảo đi bắt trộm, bà cụ hỏi trộm ở đâu, nàng cười, đạp xe phóng vào lòng phố đèn vàng hanh hao. Sau lưng nàng, bà cụ nhìn theo. Cậu trai trẻ giờ mới chạy xe tới, gọi cụ tách trà đá, cụ cười, bảo con bé đi bắt trộm rồi. Chàng ngẩn ngơ.
Cái quán đó nhìn cũng lung linh, tối lờ mờ. Nàng đến đúng giờ, sếp đã ngồi chờ, gọi toàn cao lương mĩ vị. Nàng nhìn mà nhớ đến món cà muối trưa nay, chợt thèm. Gắp vài miếng, nói những chuyện tầm phào, dưới gầm bàn chân sếp cọ cọ vào ngón chân nàng, nhột mà không dám cười, nàng đá ghế xin phép đi vệ sinh. Lấy trong ví cây son môi ra tô, nàng thấy mấy chiếc vé số ban trưa. Ra đến bàn, nàng đem mấy tấm vé ra gấp hình, thành đủ các loại thuyền, chim cò, rồi kể cho sếp nghe câu chuyện trưa nay, sếp ngán ngẩm phán mấy câu kiểu tội nghiệp nhỉ. Sếp nhìn đồng hồ, mình đi bàn công việc đi em, ở gần đây có nơi đẹp mà sang trọng, anh đã đặt phòng XXX. Nàng đến bể nước, thả mấy tấm vé đã xếp hình cho nó bơi lòng vòng trong đó, rồi vọt lên xe phóng thẳng.
Về đến đầu ngõ cũng gần 11 giờ đêm, nàng ngồi lại quán xin bà cốc trà nóng, lôi kẹo bạc hà ra ngậm, ngắm phố. Bà cụ cười hỏi bắt được trộm chưa, nàng tưng tửng, dạ, không bắt được còn bị rượt nè bà. Bà cụ cười, bảo thằng bé đợi mãi, về rồi. Ủa, thằng nào bà? Thì thằng cu lúc sáng đạp xe hộ đấy? Ủa ủa, đợi ai bà? Đợi cháu chứ ai. Mà đợi chi vậy bà? Thì ngày nào mà nó không đợi?
Chuyện gì lạ vậy ta? Theo lời bà cụ thằng bé ấy đợi cũng gần được một tháng rồi, sáng trước khi ra đi làm đợi nàng đi, tối đợi nàng về, ngày nào cũng ngồi quán bà cụ. Vậy bà được lời quá còn gì, có khách quen, bà phải trả công con chớ? Nàng cười rồi về phòng, chẳng nghĩ ngợi xa xôi.
Nàng ngủ, trong giấc mơ vẫn là tiếng những âm thanh ấy réo gọi. Nàng bừng tỉnh, nghĩ đến ngày mai, nàng xin thôi việc. Nàng mệt rồi, bon chen giữa cái chốn này mãi, nàng cũng đã vất cái tuổi xuân của mình ra ngoài song cửa. Gái 30, chưa già, nhưng chẳng còn cái duyên kẻ đón người đưa. Nàng sẽ về phố núi, nói theo kiểu mấy thằng bạn thân của nàng hay nói, về trồng rau nuôi gà chăm lợn. Nói theo kiểu thực tế hơn chút nữa là mẹ nàng cũng già yếu rồi, về bên mẹ, mở cái quán cà phê cóc nho nhỏ, kiếm một anh chồng hiền lành, vậy là ổn. Gái 30 còn mơ mòng gì hơn.
Sáng, nàng chạy xe ra phố, nghĩ thôi việc chẳng cần dậy sớm làm gì. Ra đến quán thấy “thằng bé” mà bà cụ kể lúc tối, đáng ngồi trà đá. Ừ thì vội gì, nàng cũng ngồi xuống uống tách trà, ngậm viên kẹo. Quay sang hỏi trống không, bộ chị nợ nần gì nhóc hả? Chàng trai đỏ mặt, ngó lơ. Định đứng trên trả tiền, chàng trai trẻ gọi với theo, anh P nhờ em canh chừng chị đó? Lạ nữa à nha, P là cậu bạn năm nào nàng nhờ đi theo sau nàng, cách đây một tháng có chia tay vì P quyết định về phố núi. Là sao, mặt nàng đơ 10 giây, thì ảnh sợ chị bị ai rủ rê đi đâu đó, nhờ em đi theo đó chị. Trời, vậy là bao năm nay, P luôn dõi theo nàng sao?
Nàng nhớ, một vài kỷ niệm nho nhỏ, nghĩ lại thấy mình cũng vô tâm thật, chẳng để ý gì đến P, coi như bạn thân có lần còn khoác tay P giả lả, tui với ông như hai thằng bạn thân. Ai ngờ.
Nàng cười, đơn xin việc đang chờ gửi cho sếp, nàng quay sang chàng trai trẻ, vậy tốt quá, chiều rảnh qua phụ chị dọn đồ, gọi anh P mai ra bến xe đón chị nha!
Chàng trai trẻ nhìn nàng khó hiểu, nàng cười, hòa vào lòng phố, bỗng dưng tiếng vọng trong đầu biến mất tăm, chỉ còn lại tâm trạng vui tươi về những ngọn đồi nơi phố núi thênh thang.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét