Tình yêu
(Trích khúc 4 trường ca Rừng cổ tích)
Trường ca Rừng cổ tích của tác giả Đặng Bá
Tiến gồm 10 khúc (chương), nội dung ca ngợi vẻ đẹp, sự giàu có của rừng Tây
Nguyên, ca ngợi sự đặc sắc của văn hóa bản địa Tây Nguyên; đồng thời phê phán tình
trạng phá rừng đã và đang xảy ra hết sức thảm khốc hiện nay... Tác phẩm đã được
tặng thưởng loại A của Hội VHNT Đắk Lắk năm 2012. Tạp chí Chư Yang Sin số này
xin giới thiệu tới bạn đọc khúc 4 của trường ca Rừng cổ tích có tên Tình yêu.
Đêm nay
ánh trăng dậy thì vàng
mơ
trải lấp loáng mơ màng
trên căn nhà nhỏ của anh
vừa dựng tạm
ánh trăng giao duyên
với mùi mật ong
và hương chanh hương sả
ánh trăng rong chơi
theo ngọn gió
như trộn vào hơi thở
phập phồng
như hát trong huyết
quản của anh
mẹ thương anh đã khăn
gói đến nơi này
đêm nay mẹ như bà tiên
ngắm trăng trên bậc thềm
và
thủ thỉ với H’Lan về
quê hương xứ Nghệ
mới ba tháng xa quê đã
nhớ “con cá đồng kho khế”
nhớ bờ tre dưới trăng
vàng ai thả khúc đò đưa...
cô gái Êđê ngồi nghe
như cây mùa khô nghe mưa
như hạt kơ nia sắp nảy
mầm lắng nghe đất ẩm
ôi xứ Nghệ yêu thương
xứ Nghệ cô mới biết
qua bàn tay ấm
qua lời kể ngọt ngào
như amí kể chuyện xưa
qua vóc dáng tấm lòng
của chàng trai hiền lành, cần mẫn
mà lòng cô như đã có
sóng sông La
mà trái tim cô như đã
dạt dào câu ví dặm
ôi câu ví gừng cay
muối mặn
giờ cô nghe đằm thắm
nao lòng
câu ví ấy khác nào điệu
ay ray mí hát trên nương,
trên bến nước, hát khi H’Lan còn cuộn tròn
nhắm mắt
trong lòng mí yêu thương
để H’Lan lớn lên
vóc dáng thì từ giọt
máu hồng, từ giọt sữa ngọt ngào của mí,
còn trái tim yêu thương
và tâm hồn mộng mơ thì bằng câu hát mí ru
ôi câu ay ray
ôi câu ví dặm
ta muốn rước về ở
chung một buồng tim
ta muốn đưa về ở
chung một bếp
ta muốn chiều chiều
ngồi trên bến nước
nghe khúc ay ray và
nghe câu ví dặm ân tình
ta muốn đứa con yêu
thương
của ta được ru bằng câu ví dặm của cha
được nựng ngọt ngào
bằng lời ay ray của mẹ
nó sẽ lớn lên với vóc
hình dũng sĩ
có tâm hồn thiết tha
như câu ví
và nồng nàn mơ mộng
như điệu ay ray
ơi anh
ơi chàng trai xứ Nghệ
anh có hiểu lòng em
thương anh như con
nai thương rừng
thương anh như con
chim thương cành
thương anh như con cá
cờ, cá lăng thương suối
thương anh như nụ
phong lan mùa khô
thương hơi sương trong gió thổi
như đám mây thương đỉnh
núi
cho mây làm bến đỗ lúc
cô đơn...
cô gái Êđê ngày ngày
bên anh cho gần cái nhớ
anh lên đồi đào đất
trồng cây
cô trèo mười con dốc
gùi cả năm bầu nước
làm mưa
rừng cây lên xanh
có tình anh đêm đêm
tưới trăng vàng cho cây xum xuê
long lanh sắc lá
có tình em mỗi ban
mai rải ánh nắng hồng
cho cây
mơn mởn chồi non
cả đại ngàn bên Srêpôk
bình yên
cho thân gỗ mỗi ngày
phổng phao thêm như lòng anh chờ đợi
cho đàn nai, bầy công
sinh sôi nhởn nhơ khắp đại ngàn
hân hoan như người
đi trẩy hội
cho hoa đỏ, hoa vàng,
hoa tím nở tràn dọc suối suốt mùa khô
có công anh ngày ngày
đêm đêm lặn lội tuần tra
đến hõm mắt, mòn chân
tím tái thịt da bởi
muỗi mòng sên vắt
có tình em trao cho
anh trong nắm cơm gói lá chuối rừng
để nửa chừng đêm anh
lót dạ
có tình em ủ trong
chiếc khăn thổ cẩm tặng anh
để khi anh trèo lên đỉnh
dốc
đưa chiếc khăn ra thì
hóa ngọn gió lành...
ôi Bản Đôn
ôi Yôk Đôn
ôi Srêpôk
nơi hơi thở thơm hương
hoa bằng lăng hoa dẻ
thơm mùi cá nướng tẩm
mật ong mỗi bữa chiều về
thơm hương rượu cần
bay lẫn hoàng hôn mê mê tỉnh tỉnh
nơi mỗi sáng voi dẫm
chân thậm thịch giã vào đất mẹ,
giã
vào hư không, giã trắng những nỗi niềm
nơi con thuyền độc mộc vụt hiện trên sông rồi
bay vào thẳm xanh như bay vào cổ tích
dòng sông cũng khi
trong khi đục
nhưng ân nghĩa với
con người thì đầy ắp quanh năm
nơi tháng ba hoa nhuộm
đất bảy màu,
nắng ngọt thơm như rượu cần ủ nếp
nương chín tháng
ba mươi chín giàn
chiêng gọi giàng rung vách núi
con gái con trai ngất
ngây đêm hội
nhịp xoang quay
tay ấp bàn tay
mắt liếc đong đưa
gọi bước chân say
bỏ hội vui chung, ra
bờ cây tình tự...
nơi mỗi tinh mơ anh
bật cửa
trăm giọng chim hòa
tấu rộn đất trời
những em gái Êđê,
M’Nông lẫn trong mù sương chỉ nghe được tiếng
cười
trong như sương
ngọt như sương
vô tư như sương
long lanh mặt đất
bình minh rạng
đã thấy các em mang gùi
bóng đổ dài nghiêng nghiêng trên bến nước
gùi niềm vui về mỗi
chái nhà
nơi mỗi chiều già làng
ngồi bên cầu thang trầm tư ngậm tẩu
nhả gan ruột nỗi niềm
ra làm mây bay
dáng già ngồi như tượng
đá tạc vào hoàng hôn ráng đỏ
anh hiểu già
một pho huyền sử
anh hiểu già
là linh hồn xứ sở
là bóng cả đại ngàn
là bến nước, cây đa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét