Truyện ngắn
Bầy chim sẻ chạy nhảy nô đùa trên sân trường, tíu tít trò
chuyện. Một chú chim vừa rời tổ theo mẹ đi dạo, thấy sân trường vắng vẻ mới
quay sang hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, sao mấy hôm nay vắng học trò thế mẹ nhỉ!
- Mùa hè đến rồi nên học sinh được nghỉ học, ba tháng sau
mới phải đến trường - Sẻ mẹ trả lời con.
- Sao bà mùa hè đến học sinh phải nghỉ học?
- Em ngốc thế, bà mùa hè có cái lưỡi đỏ phun ra lửa nóng
nên các anh chị học trò sợ, phải trốn ở nhà với mẹ; khi nào bà ta đi khỏi thì học
sinh mới quay lại trường - chim Sẻ chị ra vẻ hiểu biết giải thích cho em.
- Không phải vậy đâu các bạn ạ! - Anh ve sầu đứng trên thân
cây phượng, dùng chiếc đàn đeo ở bụng thả vào không gian bản nhạc mùa hè: ve ve
ve cũng góp chuyện với đàn chim sẻ.
- Anh ve ơi, khi nào mùa hè đến ạ? Chim sẻ con hỏi lại.
- Khi nào mùa hè đến ư? Đó là khi cả
không gian tràn ngập nắng, họ hàng nhà tôi thức giấc leo lên các thân cây cởi bỏ
đồ ngủ, cùng nhau đàn hát; đó là lúc mùa hè đến. Khi nào chúng tôi mỏi mệt cùng
nhau đi ngủ, không còn tiếng ve, ấy là lúc mùa hè qua, mùa thu đến. Ve sầu dương
dương tự đắc, giương đôi cánh mỏng tanh khẽ đập vào nhau ra vẻ mình quan trọng
lắm.
- Anh Ve Sầu nhầm rồi! Bác Phượng già, có cái gốc to hơn
một vòng tay học trò, cao chót vót, khẽ nghiêng cành để một cánh hoa đỏ tươi rơi
xuống cạnh đàn chim sẻ, góp chuyện. Chim Sẻ con ngạc nhiên hỏi lại.
- Anh ve Sầu trả lời sai ạ?
- Ừ! Bác Phượng già trả lời, bác đứng đây bao nhiêu năm rồi,
chỉ khi nào cánh học trò nhìn thấy bác trổ bông lại nói với nhau: Mùa hè sắp đến
rồi. Khi những nụ hoa bung ra, những cánh hoa đỏ tươi như ngọn lửa bừng sáng cả
đất trời, cô cậu học trò nào thấy trước bao giờ cũng reo ầm lên: A, mùa hè đến
rồi! Mùa hè đến rồi! Điều đó chứng tỏ: Hoa phượng nở là mùa hè đến.
Bác Phượng già tự hào rung rung cành, tung thêm vài cánh
hoa đỏ chót bay liệng trong không gian theo cô Gió; cành lá lao xao nghiêng
nghiêng về phương đông.
- Mọi người nhầm rồi!
Cô Gió vừa đến cũng góp chuyện.
- Sao lại nhầm ạ? - Sẻ con và Ve Sầu cùng đồng thanh hỏi
lại.
- Các bạn không thấy gì à? Cứ mỗi độ
xuân sang tôi chạy từ phía biển Đông qua phía tây mang không khí trong lành làm
tươi mát cả đất trời Tây Nguyên. Khi mỏi cánh, tôi quay lại, đi từ phía tây nơi
có các cánh rừng đại ngàn, cây cao bóng cả về với biển Đông, đấy là lúc mùa hè đến.
Có lẽ các cô cậu học trò căn cứ theo hướng tôi đi để phân biệt khi nào mùa hè đến
thôi mà.
Cô Gió phả hơi nóng hừng hực vào mọi người, chạy tung tăng
qua các ngọn cây bứt thêm mấy cánh hoa phượng đỏ tươi thả lên đầu Sẻ con như mấy
cô học sinh đội mũ, cất tiếng cười vang.
- Mọi người đều không đúng rồi!
- Ai nói thế nhỉ?
Từ bác Phượng già đến bầy chim sẻ, và cả anh Ve Sầu, cô
Gió đều ngạc nhiên kêu lên, nhìn quanh.
- Là tôi đây ạ!
- Ôi hạt Sỏi!
Tất cả ngạc nhiên khi thấy hạt sỏi bé tí tẹo, đen nhẻm, nằm
lăn lóc cạnh lối đi cũng tham gia câu chuyện bàn luận về mùa hè. Sẻ con nhảy lại
gần hỏi:
- Cậu bé tẹo như con mắt của mình thì biết gì mà tham gia
bàn luận!
- Ấy ấy, đừng thấy tôi bé nhỏ mà tưởng tôi sinh sau đẻ muộn
nhé. Tôi ở đây khi còn chưa có cỏ cây hay con người sinh sống trên mảnh đất này.
Ngày xây trường xong, bà hiệu trưởng đầu tiên của trường này mang cô Phượng bé
tý tẹo, hình như mới có ba cặp lá thì phải trồng xuống đây và thầy trưởng phòng
giáo dục đến vun đất vào gốc. Tôi nói vậy đúng không cô Phượng?
- Dạ, đúng vậy ạ!
- Cháu xin lỗi cụ ạ! Sẻ con nhanh nhẩu xen vào.
- Các bạn chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá sự việc thì không
chính xác đâu. Tôi ở đây rất nhiều năm rồi và hiểu được nhiều điều lắm. Hạt Sỏi
nói thêm.
- Thế nào là mùa hè vậy ạ! Ve Sầu vội hỏi.
- Các bạn nhìn lên trời xanh kia kìa, ông Mặt trời chính
là người quyết định khi nào sang mùa hè đấy.
- Sao cơ ạ, chúng cháu không hiểu? Cả bọn đồng thanh kêu
lên.
- Có gì đâu, căn cứ theo đường đi của ông Mặt Trời mà người
ta chia ra theo mùa, khi ông ta đi qua đầu chúng ta, tạo ra cái bóng tròn dưới
chân, đấy là mùa hè. Hạt Sỏi thủng thẳng trả lời.
- Hay quá!
Sẻ con sung sướng reo lên làm anh Ve Sầu ngượng ngùng đánh
đàn lớn hơn mọi ngày, bác Phượng già buông cành lá lả lướt theo cô Gió, các cánh
hoa cũng rực cháy đỏ hơn. Cô Gió nhẹ nhàg bay đi để lại tiếng vi vút như một lời
cảm ơn vì đã hiểu thế nào là mùa hè!
Một bài viết cho các cháu nhân ngày tết thiếu nhi thật ý nhị và di dỏm anh ah.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã động viên, chúc bạn ngày chủ nhật như ý!
Xóa