TRẦN VĂN TƯƠNG
Ngày ta mười chín
Đêm thở dài, đêm khói
sương
Giày mòn vẹt, rớt trên
đường mây qua
Tim đau náu dưới Thiên
Hà
“Đường tà sứt chỉ” lạnh
ba bốn chiều
Tình xa đứng ngẩn liêu
xiêu
Nghe ngoài kia sóng dâng
triều thiên thu
Một ngày chân bước viễn
du
Lơ ngơ bốn cõi mây mù
giăng giăng
Người ngồi trong cõi
trăng tan
Người đi bỏ lại hồng
hoang phố này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét