(CLB thơ Hoa Đời)
Tỉnh lại
Trên đường đời ta đánh mất chữ “ông”
Mấy chục lá vàng rơi sau chân bước
Có cái được
Có cái thua
Có ngọt, chua, đắng, chát…
Ý không nghèo
Sao chữ quạnh hiu
Lý lẽ trớ trêu
Buồn tủi
Thấu ngày vùi đầu trong vũng bùn men
Nằm ngửa nâng tảng đá
Chìm dần tấm thân còm cõi
Sặc sụa
sặc sụa
Ngã nhào bên rãnh đường mưa
Bên bờ ao lộng gió
Chết lịm trăng mờ
Giậu gai cào xước mặt
Máu ứa
Hóa “thằng”
Sau trận mơ màng tỉnh lại
Biết mình
Say!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét