Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

SỐ 262 - tác giả NGUYỄN VĂN THIỆN

Tác giả NGUYỄN VĂN THIỆN



BAY VỀ PHÍA BIỂN

Truyện ngắn


Không có dù, tôi vẫn quyết định nhảy.
Quanh quẩn trên đây, chán lắm rồi.
Tôi chưa kịp kể rằng, chúng tôi bị lạc trên đây đã lâu.
Trên đây là trên đâu, đừng hỏi kỹ, hãy cứ biết thế đã…
Tôi đã nói nhiều lần, chúng tôi không hề có lựa chọn nào, không được mặc cả.
Cha tôi tham gia một trò chơi mạo hiểm và đã lạc đến nơi này.
Sinh tôi ra rồi cha vứt cho mẹ, đi vào rừng đào củ mài cho cả gia đình. Củ mài chính là chứng nhân trung thực của lịch sử. Cha nói: Tụi tao từng làm nên lịch sử! Tôi chưa biết lịch sử là gì, bò lê trong lấm lem bùn đất, trong đói khát não nề. Mẹ thì không nói gì, nhưng tôi nghĩ, bầu vú của mẹ mới thực sự làm nên lịch sử…
Với tôi, vú là thứ cực kỳ xa xỉ. Bỏ bú từ khi chưa biết nhớ vì mẹ không có sữa. Đến giờ, tôi hoàn toàn không còn hình dung được sữa mẹ mùi gì. Chúng tôi lớn lên bằng mùi ngai ngái của củ mài, mùi hăng hăng của củ sắn và chua chua của củ khoai, củ chuối.
Thế rồi, chúng tôi lớn lên. Cuộc sống của chúng tôi quẩn quanh không lối thoát. Cha bực bội: Kiếp trước mình là trâu ngựa. Mẹ vẫn không nói gì, lắc lư bầu vú lép kẹp. Chúng tôi đều đặn viết những dòng chữ vào những chiếc lá khô và thả xuống suối. Những dòng chữ ghi ao ước cháy bỏng của chúng tôi miệt mài ra đi không trở lại. Cha vẫn cặm cụi đi đào củ mài. Chúng tôi sống trong đợi chờ mòn mỏi.
Rồi, không thể chờ hơn được nữa, tôi quyết định nhảy xuống, mặc dù, dưới kia mênh mông và đầy bất trắc…
Tôi rủ bạn tôi cắt dây rừng và lá cây làm dù. Nhưng không đứa nào dám. Tôi làm một mình. Nhưng chiếc dù bằng lá vừa làm xong thì một trận gió vô tình ngang qua cuốn đi mất. Tôi ngồi ngẩn ngơ suốt một ngày. Hình như, trò chơi mạo hiểm mà cha từng tham gia ngày trước, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Chúng vẫn còn tiếp diễn đâu đó quanh đây mà tôi không nhìn thấy. Bằng chứng là chiếc dù của tôi đã bay đi như một âm mưu đầy toan tính, sắp đặt.
Thôi thì lòng đã quyết, không cần đến dù, tôi vẫn sẽ nhảy xuống. Con chim, con bướm, chúng có cần dù đâu, tại sao tôi lại nhất thiết phải có dù mới nhảy, mới bay? Nửa đêm, chờ cho mọi người ngủ hết, tôi một mình ra khỏi nhà, cởi hết áo quần, chuẩn bị nhảy xuống…
Ngọn gió ngang tàng ghé ngang qua, ngạc nhiên dừng lại khuyên nhủ: Thôi, đừng, nữa… Đám mây từ xó xỉnh nào bay ngang qua, ngạc nhiên dừng lại khuyên can: Thôi, nữa, đừng… Tiếng gà khuya khoắt tình cờ đi ngang qua cũng dừng lại, khuyên: Thôi… Ô hay, tôi với các người, vốn xa lạ, can cớ gì lại ghé vào đây nói những lời nhân nghĩa! Thấy tôi vẫn chưa nguôi quyết tâm nhảy xuống, gió quạt mát cho tôi, mây lau mặt cho tôi, tiếng gà cù vào nách tôi… Chúng muốn tôi bớt buồn, bớt tủi, muốn tôi thay đổi ý định điên rồ. Nhưng không kịp nữa rồi, tôi đã quyết, quanh quẩn trên đây, chán lắm rồi!
Tôi chọn một mỏm đá nhô hẳn ra ngoài, đứng lên, lấy đà. Đúng lúc tôi nhào ra ngoài tảng đá thì hai bầu vú teo tóp nhăn nheo của mẹ xuất hiện, bất ngờ, rạng rỡ, như hai vệt sao băng. Không hề nghĩ ngợi được điều gì nữa, tôi đưa hai tay ra, ôm chặt hai ánh sao thân thương trước mặt, và bay…
Tôi đã định nhảy xuống cho tan xác, không ngờ, vào thời khắc cuối cùng, cứu tinh xuất hiện. Giờ thì tôi bay như trong một giấc mơ. Dưới kia là đá dựng thành, dựng vách nhọn như dao. Cây dựng thẳng dựng nghiêng, như kiếm. Núi đồi vắt ngang, vắt dọc, như chông. Nếu buông tay ra, tôi sẽ là những mảnh vụn đỏ lòm. Bây giờ, tôi mới để ý, dù vú không còn sữa, thì vẫn cứ rất thơm. Mẹ đã suốt đời lặng lẽ bên tôi, đứng ngoài mọi cuộc chơi của chúng tôi. Nhưng khi cần, mẹ sẵn sàng lao vào trợ giúp, bằng cách xé thịt da mình ra mà cứu vớt chúng tôi.
Ngọn gió đêm nay rất mạnh, như thể sắp sửa sang hè. Tôi sẽ bay đi, từ mùa xuân dịu mát đến mùa hè cháy bỏng, từ mùa thu heo may sang mùa đông lạnh giá. Với bảo vật trong tay, tôi nào biết sợ là gì.
Tất nhiên rồi, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh!
Bất ngờ tôi thấy, bên cạnh, cũng có những người đang bay. Những đường bay mờ mịt, rối bời. Trong tay họ, chắc chắn cũng có những bảo vật, nếu không chắc chắn họ đã rơi rồi. Mà đúng thế, thỉnh thoảng, vẫn có người rơi. Ấy là khi họ không còn đủ sức níu giữ những thân thương gần gũi về phía mình. Tiếng rơi âm thầm như là tiếng khóc.
Tôi hỏi hai vì tinh tú trước mắt: Bây giờ thì con sẽ đi về phía…? Tinh tú nheo mắt chân chim, cười như tỏa nắng rạng ngời: Tùy… Đó chính là lời của mẹ, không lẫn đi đâu được, nhỏ nhẹ, ít ỏi nhưng không bao giờ thiếu tình, thiếu ý. Giọng hơi trầm, pha phất u hoài, nhưng lại thấm rất lâu. Tôi xiết mạnh tay, đạp mạnh chân, bắt đầu đổi hướng, về phía biển cả mênh mông…
Chân trời trong xanh như một tờ giấy học trò, tỏ ý nghi ngờ: Anh sẽ bay về…? Tôi cả quyết: Tất nhiên, sẽ… Tôi hiểu sự hoài nghi của tờ giấy trắng tuổi học trò rồi. Khi chúng tôi lớn lên, bầu vú mẹ đã không còn quan trọng nữa, đúng không? Vậy nên, tất cả mọi người, kể cả tôi, theo bản năng, vẫn đi tìm một bầu vú khác, một dòng sữa khác, một tình yêu khác, một chân trời khác. Nhưng rồi, hầu như, tất cả đều thất vọng, đúng không? Vì sao vậy?
Tôi không đủ tỉnh táo để trả lời nữa. Tôi hỏi những người đang bay bên cạnh: Vì sao…? Nhưng không ai thèm trả lời. Mỗi người, với một bầu tinh tú nở hoa trước mắt, đang bay. Tôi nghĩ, mọi sự giải thích cặn kẽ bây giờ, đều là giả dối. Nếu suy nghĩ thật lâu để tìm câu trả lời đích đáng, biết đâu rồi, tôi sẽ buông tay, sẽ rơi, sẽ vụn, sẽ tan ra làm muôn ngàn mảnh…
Mà tôi, vốn còn yêu lắm cuộc đời này!
Tôi vẫn bay cùng với những vì sao rạng ngời trước mặt. Bay về phía biển mênh mông. Tiếng mẹ thủ thỉ bên cạnh: Biển như là một nỗi đau ngày ta sinh nở… Tai tôi ù ù như xay lúa. Dưới xa kia, đã bắt đầu thấy biển mù khơi. Những dáng hình còm cõi màu xám lặng lẽ di chuyển. Không biết đó là những chú dã tràng bất hạnh hay là những ngư dân đang ngày đêm bám biển? Những chiếc thuyền nhỏ như lá tre đang rạch sóng trôi đi, để lại phía sau, những vệt sóng đỏ ngầu, như lá cờ, hay như máu trong mưa…
Tiếng nức nở ở đâu đây, gần lắm. Là tiếng dã tràng, hay tiếng của mẹ, hay tiếng của tôi? Dưới kia, những chiếc thuyền lá tre lượn lờ, xé dọc xé ngang như dàn quân tập trận. Tiếng nức nở càng nhiều hơn. Tôi ao ước, giá như ai đó, đừng khóc, mà hãy cười lên thì hay biết mấy. Tôi hét to: Hay là cứ cười lên! Không ai cười hết. Chỉ có tiếng sóng gầm gào như vỡ trận. Bọn chim gì đó hét toáng lên đinh tai nhức óc. Mệt nhoài, đau đớn. Tôi nói, mẹ ơi, con… Mẹ không trả lời. Hai vệt sao chổi hình như cũng vừa đổi sang màu đỏ úa, và không đủ sức vươn cao nữa. Tôi nghĩ, có lẽ…
Và tôi buông tay ra, rơi xuống, giữa muôn trùng sóng dữ, muôn trùng tiếng hò la vang dội, và những chiếc thuyền, những vệt máu, xé nát biển dưới chân.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét