Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

SỐ 262 - tác giả NGUYÊN HƯƠNG




VỌNG
Truyện ngắn


Cái dĩa này đựng bánh kẹo, cái dĩa kia đựng tờ giấy màu vàng ghi tên tuổi địa chỉ của người mẹ, đôi khi còn có tên của người cha.
Bắt đầu từ người tình của trùm gỗ.
Dân làm gỗ lậu qua lại kéo theo dân làm than và mót củi và quán xá và gái gú… dần thì thành Xóm Mé Rừng.
Vườn thuốc nam của thầy Thung trở thành nơi mấy bà tới hỏi xin các loại rau gia vị, dần rồi thì khi các tay cưa gỗ thuê gặp thầy Thung cười hà hà hà hỏi có bán thuốc tể dâm dương hoắc không nuốt ực vài viên cho nhanh, đợi ngâm rượu lâu quá.
Chiều hôm đó, một trùm gỗ ghé thầy Thung hỏi có thuốc chữa bệnh điên không?
Hôm sau, trùm gỗ đưa bệnh nhân tới.
Nếu không nghe nói trước thì khó tin đây là bệnh nhân. Rất trẻ, có khuôn mặt thiên thần, vóc dáng thiên thần. Từ cổng đi ngang qua vườn thuốc, thiên thần dựa người vào vai trùm gỗ, yểu điệu thục nữ váy áo trắng tinh khiết tóc xõa nhẹ bờ vai. Vừa bước chân qua ngưỡng cửa phòng khám, thiên thần đột ngột thụp xuống nhoài người ra nền nhà rồi co chân trong tư thế bò.
Thiên thần vừa bò quanh vừa cười khanh khách như một thằng nhóc đang chơi trò phi ngựa, váy áo trắng quện bụi lấm lem.
Thiên thần bò tới chân thầy Thung thì đứng phắt dậy rồi khom lưng xuống, nũng nịu: “Chơi với đi, chơi một mình chán lắm. Cõng đi… cõng đi…”.
Tay trùm gỗ trợn trừng nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi nhìn cái tủ dựa tường đầy những cái hộc dán nhãn tên thuốc, phập phù hy vọng và cũng là chẳng hy vọng gì nữa, cùng đường vái tứ phương thôi, nghe mấy mụ chủ quán lều lán kể giữa rừng rú ăn nói bậy bạ bị méo miệng tới thầy Thung châm cứu vài phát là khỏi.
Không cần mở hộc thuốc nào cả cũng chẳng bắt mạch, thầy Thung nói khẽ với tay trùm gỗ: “Ông đi mua ít bánh kẹo”.
Trùm gỗ không ngạc nhiên. Từ ngày đưa người tình yêu kiều đi tứ phương tìm thầy tìm thuốc đã từng nghe những yêu cầu từ kỳ cục tới quái dị.
Không quán nào lều lán nào phục vụ thượng đế lâm tặc mà có bánh kẹo, trùm gỗ sai đàn em chạy ra chợ huyện cách đó sáu mươi cây số để mua. Sai vác rựa đi hăm dọa chém nhau là chuyện thường, sai đi mua bánh kẹo thì buồn cười quá. Chính vì chuyến đi mua bánh kẹo này nên thiên hạ mới biết rõ.
Thầy Thung hỏi tên tuổi địa chỉ của trùm và của thiên thần. Phải là tên tuổi đúng trong khai sinh chứ không phải biệt danh giang hồ phong tặng, không phải tên mà mỗi lần làm giấy tờ mỗi khác đi.
Cuộc đời khôi hài, đã là người bằng xương bằng thịt sờ sờ đây, mà khai tên tuổi địa chỉ lại dè dặt. Thầy Thung nói khẽ “Rồi đốt thành tro bụi mà”.
Chưa bao giờ nghe kinh cho nên trùm gỗ không biết đó là kinh cầu siêu, chỉ nghe được đoạn “…cho con của cha và mẹ là…” rồi lơ mơ nhìn ba cây nhang cắm trong lư mà khói bay vòng vèo từ dĩa bánh kẹo qua cái dĩa đựng tờ giấy ghi tên tuổi rồi bay về phía thiên thần rồi sà tới chờn vờn trước mũi mình.
Thiên thần thôi không bò quanh nữa mà nghểnh đầu lên nhìn chăm chăm vào dĩa bánh kẹo, miệng nhai nhóp nhép mút tay ngon lành.
Nhang tàn, tờ giấy được đốt cháy thành tro.
Cô gái giật mình như vừa nhận một cú vỗ vai, mắt tròn to đen chớp chớp ngơ ngác nhìn quanh. Khỏi bệnh.
*
Xôn xao lan khắp rừng.
Tiếp theo là các cô chủ quán lều lán, chưa xảy ra trò bò quanh chơi trò ngựa phi và đòi cõng nhưng các cô sợ quá vội vàng đi cúng trước để tin là đã yên. Người tình của trùm gỗ vừa từ giã đời sinh viên mới tập tò chốn đại gia, mới nạo thai một lần thôi, còn họ, từ thời lên voi cho tới lúc xuống tới mé rừng này, biết bao lần.
Người ta nói quanh nhà thầy Thung lúc nào cũng vang tiếng khóc khóc cười cười của con nít, không phải đứa bé nào cũng dễ dàng tha thứ ngay.
Một khuya, thầy Thung bị đánh thức. Tốp thợ khiêng vô nhà thầy Thung tay bảo kê quán của cô chủ đẹp nhất rừng. Tay bảo kê che mắt khóc ngằn ngặt như con nít bị mắc hơi. Cô chủ quán đẹp nhất rừng xanh tái mặt mày khai mình rất cẩn thận, có đặt vòng tránh, chưa bao giờ phải nạo phá.
Lần đầu tiên tờ giấy chỉ ghi tên cha mà không có tên mẹ. Lần đầu tiên dĩa bánh kẹo trên bàn thờ bị ruồi bu. Hay là bé chỉ mới tuổi uống sữa thôi? Một người tất tả chở cô chủ về quán trong rừng lấy sữa tươi mà cô để dành uống dưỡng da. Không. Tay bảo kê khóc to hơn, tiếng khóc nhõng nhẽo nghe như tiếng mèo hoang. Lại hộc tốc phóng xe ra chợ huyện để mua sữa bột.
Pha ly sữa bột đặt lên bàn thờ thì tay bảo kê nín khóc, thiếp đi. Tốp thợ rừng bất đắc dĩ phải dự lễ cầu siêu nửa đêm đó đồng loạt khuỵu chân quỳ gối thề từ nay ăn chay. Thầy Thung tụng kinh xong, đốt tờ giấy thành tro thì tay bảo kê giật mình dụi mắt nhìn quanh như vừa sau giấc ngủ mê.
*
Dân phố tìm tới.
Lý do của dân phố nghe chừng như có lý hơn, không phải chuyện trai gái. Người thì mình đang phấn đấu mà lỡ kế hoạch. Người thì chồng vì đang phấn đấu mà lỡ kế hoạch. Người thì vì mẹ chồng bắt phải cố có đứa cháu trai cho nên siêu âm biết con gái đành bỏ. Người vì sức khỏe, bác sĩ thông báo phải chọn lựa hoặc là mẹ hoặc là con…
Lời đồn về vụ nửa đêm chạy đi mua sữa bột khiến ai nấy phòng xa, ngoài bánh kẹo và sữa họ đem theo sẵn bột ngũ cốc, rồi cả đồ chơi lúc lắc búp bê mèo chó gà khỉ bằng nhựa và bằng bông, bong bóng và chong chóng… Có người đếm ngày tháng, từ khi đó cho tới lúc này, nếu được sinh ra thì bé đã chín tháng rồi, họ bèn mua theo một chiếc xe tập đi, người khác nảy ra ý đem tới cái máy bay bốn bánh với lý do tương tự…
Lễ xong, người đi, đồ vật để lại.
Đêm, nhà thầy Thung biến thành nhà trẻ. Chó mèo gấu khỉ lúc lắc búp bê xe đạp máy bay bong bóng chong chóng… tất cả nhảy múa tưng bừng rộn ràng rồi cũng như bất kỳ lũ con nít nào, chơi một hồi thì sinh chuyện khóc lóc, chúng kéo nhau đánh thức thầy Thung dậy để kiện tụng. Cuộc chơi phải chấm dứt mà bọn trẻ không biết chính mình kết thúc cuộc chơi ngay khi thầy Thung thò ngón tay bật sáng ngọn đèn.
Tài xế chở gỗ lậu đi đêm quen dần, khỏi cần nhìn đồng hồ, cứ khi nhà thầy Thung lóe sáng rồi chớp nháy liên tục thì nổ máy, bắt đầu chạy ra khỏi rừng là vừa.
Mấy bà vẫn chạy qua vườn xin rau gia vị nhưng các tay cưa thì không dám cợt nhả về thuốc tể dâm dương hoắc nữa.
*
Sổ mũi nhức đầu mỏi cổ sưng gân… sau khi được bắt mạch cho thuốc xong họ túm tụm đứng lại nhìn qua cửa sổ tò mò nhìn vô.
Hôm nay, người vợ trạc năm mươi, người chồng cũng khoảng đó.
Người vợ lấy trong túi xách ra gói chuối khô, giọng nhỏ nhẹ:
-  Chuối nhà trồng và tự tay tôi sấy. Là tôi muốn cháu hiểu tôi muốn tự tay  làm quà cho cháu. Vợ chồng tôi ở xa, tới đây chỉ vì việc này thôi. Mong thầy giúp.
-  Cháu quấy phá bà ra sao? - Thầy Thung hỏi.
-  Không – Người vợ rớm nước mắt – Chỉ là tôi muốn chắc chắn con tôi được siêu thoát. Nó đậu thai tủi nhục mà chết tức tưởi…
Người chồng quay mặt đi.
Thầy Thung im lặng chờ đợi.
Người chồng rút khăn mùi xoa đưa cho vợ lau nước mắt:
-  Xin lỗi làm mất thời gian của thầy.
-  Không sao.
Như thường lệ, thầy Thung đưa ra cái dĩa để bày quà cúng là chuối khô và tờ giấy màu vàng để ghi tên tuổi địa chỉ của cha và mẹ.
Người vợ viết, rồi ngừng, bối rối:
-  Nếu không có tên cha thì…
-  Cực chẳng đã không biết cha nó là ai thì đành là không có. Con nít hay giận hờn lắm, có đứa giận dai đến nỗi không chịu siêu thoát ngay. Ông bà đã từ xa xôi về đây thì hãy cố gắng hoàn tất.
-  Vì tôi … hồi đó tôi bị hãm hiếp… - Người vợ nói nhanh.
Người chồng nhìn đăm đăm tờ giấy màu vàng trong tay vợ:
- Em cứ viết tên anh đi.
Người vợ cúi xuống, viết.
Người chồng nhìn thầy Thung:
 - Tình thật thì chính tôi quyết định hủy cái thai vì ghê sợ... Tôi sợ di truyền...  lỡ mai mốt lớn lên nó cũng giống...
Ba cây nhang trong tay thầy Thung châm lửa mấy lần mà cứ tắt ngúm, khói khen khét.
Nuốt khan, rồi người chồng nói tiếp:
-  Hơn hai chục năm nay vợ chồng tôi cầu cúng khắp nơi. Tôi cứ tự hỏi hay đó chính là con của tôi? Thầy, nó là con của tôi thì mới ám ảnh được tôi, phải không thầy?
Thầy Thung bật quẹt, lần này thì ba nén nhang cháy phừng phực khiến thầy phải rảy mạnh cho lửa ngọn tắt đi. Rồi thầy cắm nhang vô lư.
Buổi lễ bắt đầu. Khói nhang bay vòng vèo từ dĩa đựng chuối khô qua tờ giấy ghi tên tuổi địa chỉ rồi bay về cuộn tròn quanh những ngón tay thầy Thung đang bấm đốt.
Tiếng gió đập vườn chuối kêu phành phạch và tiếng lá chuối rách toạc... tiếng kêu cứu bị bịt miệng rồi âm thanh của cái tát... tiếng thét đau đớn kinh hoàng…
Cái áo choàng thầy Thung đang mặc bay phần phật rồi cuốn thầy lại như chính thầy đang vật lộn giữa vườn chuối.
Giọng nói giận dữ tuôn ra từ miệng thầy Thung:
-  Tôi tìm ông từ bấy nay. Tôi đã thề là ông cũng sẽ bị hãm hiếp bằng cách tàn bạo nhất...
Thầy Thung đập đầu xuống nền nhà côm cốp. Người chồng luống cuống chìa bàn tay mình ra để hứng cái đầu của thầy Thung nhưng tiếng ồn ào ngoài cửa sổ khiến ông sợ hãi thụt tay về vì sợ mình làm điều thất thố. Còn người vợ thì sợ hãi co rúm người lại.
Thầy Thung tiếp tục nện đầu xuống nền, máu trào ra tai.
Những người đang đứng ở cửa sổ qua nỗi sửng sốt ban đầu, nhao nhao:
-  Đốt tờ giấy… đốt tờ giấy là hết…
Người chồng không hiểu, ông lo lắng nhìn vợ rồi nhìn quanh.
Giọng nói từ miệng thầy Thung điên giận:
-  Đâu dễ chết vậy. Tôi bị nhồi trong bụng mẹ, tôi ngộp giữa tanh tưởi của thứ thuốc phá thai mà mẹ không thể nuốt hết liều. Tôi hấp hối từng cơn, tôi không được chết ngay như ông đang mong muốn cho ông đâu. Khi sợ thứ thuốc phá thai đó tàn phá luôn sự sống của mẹ, người ta đổ sữa vào miệng mẹ để cứu mẹ, mẹ nôn ra, đổ vào, nôn ra. Tôi tiếp tục hấp hối trong cơn thèm thuồng mùi vị từ lưỡi mẹ bay xuống. Rồi người ta bàn bạc một cách khác, cách nào đó để mẹ không bị đuối quá. Ồ, khi ông phải lắng nghe người ta bàn cách giết mình như thế nào…
Cả hai vợ chồng “hự” lên một tiếng. Người vợ bưng mặt.
-  Cho tới khi… người ta thọc muỗng vào… cái muỗng xắn tôi từng chút, cạo từng chút… tôi chết từng chút một... - Giọng nói thét lên – Ông phải nếm mùi tùng xẻo…
      Thầy Thung chồm tới cái bàn xắt thuốc, giựt mạnh con dao dài được gắn vào bàn bằng ốc vít khiến người chồng vội thụp người để né con ốc bắn tới mặt mình như một viên đạn.
Thầy Thung cầm dao trong tư thế thọc vô cổ mình.
-  Đốt tờ giấy… đốt tờ giấy… đốt tờ giấy… Nhanh lên… – Người ngoài cửa sổ gào lên nhao nhao chỉ trỏ.
Người chồng luống cuống nhìn theo hướng những ngón tay, là tờ giấy màu vàng đặt gần dĩa chuối khô trên bàn thờ, ông chụp cái hộp quẹt…
Tờ giấy không chịu bốc cháy mà oằn oại như mẩu cao su.
Người ngoài cửa sổ lặng phắc vì sự lạ. Bỗng ai đó gào to:
-  Hiểu rồi. Hiểu rồi. Viết tên Thung vô đó.
Người chồng há hốc miệng. Ông vội ôm chặt lấy thân hình vợ đang run bần bật. Nãy giờ ông tưởng quanh cảnh kinh hoàng này là chuyện đương nhiên của buổi lễ cúng vong. Ông đờ người nhìn con dao trong tay thầy Thung đang rạch nát cái áo choàng, từng mảnh vải toạc ra rụng xuống như lột vỏ một trái chuối chín nẫu. Hiện hình xăm đầu lâu trước ngực thầy Thung…
Sự ồn ào ngoài cửa sổ là không thể tả.
Con dao tiếp tục quành ra sau lưng thầy Thung...
Người ngoài cửa sổ gào lên:
-  Viết tên Thung ở cột tên cha… Viết tên Thung ở cột tên cha…
Người đàn ông vội chụp cây bút ngoáy tên Thung vào tờ giấy, thật khó khăn vì tờ giấy đang nóng bỏng và nó co duỗi quyết liệt.
Lưng áo thầy Thung tiếp tục bị rạch nát, vải tưa ra như xơ mướp lộ hình xăm đôi cánh đại bàng. Rồi con dao quay ngược về khuôn mặt, lưỡi dao chạm vào chóp mũi…
-  Không… Đừng… Con ơi… -  Người vợ chắp tay thều thào.
Tên Thung đã nguệch ngoạc đủ nét trong tờ giấy, tay người chồng phồng rộp, mồ hôi tuôn ròng ròng, ông bật quẹt…
Tàn tro bay.
Thầy Thung nằm vật xuống nền, con dao văng tới chân tường vang tiếng “khộc”. Thầy Thung thở khò khò như ngáy, vết thương ở chóp mũi chảy máu ròng ròng.
*
Thầy Thung bỏ đi.
Tài xế xe gỗ lậu nói bọn nhỏ cũng đi theo thầy Thung hết rồi, bằng cớ là những chuyến xe đêm tài xế thấy nhà thầy Thung im lìm và tối om như những nhà khác. Mặc dù quả quyết vậy nhưng nếu có ai đó thách “vô đó hái vài cọng tía tô giùm cái coi” thì tài xế rụt vai cười hì hì rồi lảng đi.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét