Tác giả NGUYỄN VĂN THIỆN
HOA ĐẤT
Truyện ngắn
Có một bông hoa bằng đất. Khi tôi về đến
núi Chư Mang thì hoa vừa mãn khai. Trong cơn
cuồng phong vần vũ của trận mưa đầu mùa, tôi đã gặp hoa, ngay bên lối đi cạnh núi. Tôi
hỏi: “Làm cách nào mà bạn có mặt ở đây, bên núi này, trước
mặt cơn giông?”. Hoa xoay tròn trong gió và cười
rất tươi, chỉ lên bầu trời. Trên ấy đầy mây, tôi biết, chỉ một chút nữa thôi,
khi đám mây nứt đôi, nước sẽ đổ xuống, chúng tôi, là tôi và hoa, đều sẽ ướt.
Nếu tôi bị ướt, tôi vẫn sẽ là tôi. Nhưng một bông hoa được cấu tạo từ vô vàn
hạt bụi đất đỏ, thì sẽ làm sao? Tôi lo, mặc dù hơi
ngớ ngẩn, nhưng không thể không lo, nếu mình đã yêu hoa. Tôi nói: “Chốc nữa thế nào cũng…”.
Hoa không nghe rõ lời tôi nói. Tôi hét toáng lên: “Chui vào đây nè!”. Tôi vạch
áo, vạch da, vạch thịt, vạch xương của mình để dọn một chỗ trú
ngụ cho hoa, trước khi cơn mưa vừa kịp trút xuống…
Từ trong sâu thẳm, hoa nói vọng ra, bạn
hãy đưa tôi về núi nhé! Chắc chắn rồi, tôi nói nho nhỏ để hoa vừa đủ nghe, mình
sẽ đưa bạn lên núi…
Tôi không còn nhớ mình đã từng lên núi
Chư Mang mấy lần. Ngày trước, khi còn mang kiếp khỉ, tôi
từng chọn nơi này làm nơi trú ngụ, thật mà. Ngòi nước
này, thung lũng này, cổ thụ này, tôi chẳng lạ. Chỉ có điều khác biệt, bây giờ,
tôi lên núi với một bông hoa bằng đất, màu đỏ, bazan. Tôi không cần mở mắt vì đường đi quen lắm,
nhưng phải đi thật chậm vì lỡ ra, hoa còn ở trong mình.
Tôi cúi khom người
bước đi vì
trời vẫn còn mưa. Tôi ghé sát tai mình vào ngực để nghe
chừng. Hình như hoa đang hát, có lẽ hoa đang thầm thì kể chuyện. Hoa có nhiều
chuyện để kể cho tôi nghe, tôi tin thế. Nhưng, thật bất ngờ, tôi nghe rõ một
khúc hát ru của ngày xưa cũ. À ơi, đôi bàn tay nhỏ, mắt, môi,
một lần thôi, một lần thôi… Bỗng dưng tôi thấy bước đi chòng chành, mình rung
rinh, chao đảo… Ban đầu, tôi định che chở một bông hoa, rồi sau đó, ngược lại,
hoa lại hát ru mình. Tôi đi như người mộng du.
Núi Chư
Mang đội mưa trắng xóa đứng chờ…
Bàn tay ấy, nhỏ thôi, nhưng rất ấm. Cuống hoa ấy, nhỏ thôi, nhưng rất sắc. Hình như đã có
một vết rách ở đâu đó tôi chưa kịp thấy, nằm ở rất sâu. Nước mưa cũng đã ngấm
vào rất sâu. Mà đường lên núi ngày càng dốc, thăm thẳm. Từ lưng chừng dốc nhìn
xuống, thấy tất cả mọi thứ đang đứng nghiêng, đi nghiêng và nằm nghiêng. Hình
như chúng sắp sụp đổ, tất cả! Tôi thử nhắm mắt lại, thử
không nhìn
bằng mắt, thử nhìn bằng tai, vẫn thế. Những âm thanh xào xạc nằm nghiêng, đi
nghiêng, đứng nghiêng, sắp đổ. Tôi thử bịt tai lại, nhìn bằng mũi, vẫn thế.
Những mùi vị quen thuộc của mưa của núi của đất đang
chênh chao, nghiêng ngả. Tôi thử bịt hết mọi giác quan lại, không nghe không nhìn không ngửi. Vẫn thế!
Mà bông hoa màu đỏ ấy vẫn còn hát mãi
không thôi…
Tôi nghĩ, bây giờ, nếu mình là một con
chim thì cảnh vật xung quanh mình có nghiêng như
thế này không? Nếu mình là một con đười ươi, con gấu, con cáo, con vân vân gì đó, thế
giới có nghiêng như thế này không? Không có gì chắc chắn. Trên đỉnh
núi bắt đầu xuất hiện những vì sao, sáng như
mắt người say, lúng liếng trượt dọc sườn núi rồi lăn ra vỡ tan tành giữa đồng
cỏ mênh mông. Tôi hỏi nhỏ: Bạn đang ru tôi bằng màu đỏ của mình? Bạn có thấy những vì
sao đang trượt và lăn? Bạn có… Trả lời những câu hỏi miên man của tôi, hoa chỉ
cười rất nhẹ. Cứ thế, chúng tôi lên đỉnh núi Chư Mang.
Có lẽ là khuya lắm. Những vì sao vui
tính đã bắt đầu mệt mỏi, đứng im giữa đỉnh trời mùa hạ. Mắt tôi díp lại, bâng
khuâng. Tôi chọn một vạt cỏ nghiêng nghiêng, ngồi xuống, nhẹ nhàng rạch da thịt
mình lần nữa, để bạn chui ra. Chúng tôi nằm bên cạnh nhau, có cả câu hát ru à ơi nữa. Tôi nói, nào, bây giờ chúng ta nhắm mắt lại nhé. Lần lượt chúng tôi
nhắm mắt, và bắt đầu trượt xuống, từ từ, như những vì sao đi lạc trong đêm.
Có những mảnh vỡ màu đỏ lung linh nằm
rải rác dưới chân núi Chư Mang vào buổi sáng hôm sau. Những vỡ mảnh li ti,
trong suốt như gương và ngân nga như một bài hát về thảo
nguyên mùa gieo hạt, ướt đầm đìa, như là nước mắt ngày mưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét