Dì ghẻ
Dì tôi tay có ghẻ đâu
Bĩu môi hàng xóm buông
câu đắng ngồng
Chẳng mưa bong bóng phập
phồng
Nắng giêng phơn phớt rót
lòng mẹ tôi
Thầy cười héo luống ngậm
ngùi
Góc sân đống rạ tôi
chui khóc thầm
Làm dâu dễ ngót mười năm
Giàn trầu mướt ngõ lườm
găm mắt vào
“Chợ quê bánh đúc năm
hào
Bẻ đôi chẳng thấy cái
nào có xương”
Hao gầy một sợi tơ vương
Buộc miền lam lũ mà thương
con chồng
Mặt trời cháy đỏ đằng đông
Giỏ đeo hông lệch ngoài
đồng mò cua
Bàn tay vàng móng ruộng
chua
Bàn chân nứt gót chiêm
mùa gối nhau
Ngọn đèn thức với canh
thâu
Ban mai áo vá khoe màu
nâu non
Tới trường bụng dạ căng
tròn
Qua triền hoa gạo dì còn
ngóng theo
Làng xưa giờ đã hết
nghèo
Dì tôi cánh vạc thả
neo về trời
Thềm nhà xế bóng đơn côi
Thầy ngồi tơ tưởng nhớ
người sớm khuya…
Xưa kia "bánh đúc không xương"
Trả lờiXóaGiờ đây bánh đúc có xương đã nhiều.
Yêu người sẽ được người yêu.