Rừng?
Không thể giấu
cơn gió điên không
tìm thấy
khúc tự hỏi kẻ ngồi
nhìn ra trần truồng núi
bóng cây bóng cây
không mọc từ tay người
cắm sâu vào đất câm
giấu vào ngôi mộ địa
táng thủy táng hỏa táng hay huyền táng
nỗi sợ hãi tiền kiếp
về áo cơm cõi chết
những phận người không
thoát ra khỏi núi
không thoát nổi
bước chân mình
Giấu vào vách trăn
leo
đền đài hiện hơi ma
im không ngăn nổi
từng cuộc đi kẻ sơn
tràng
mang trên vai khúc
kéo cưa bửa xẻ
đã hóa chàm từ đầu đến
chân
giấu lũng khô
đi dưới lá những
mai phục hững hờ
những nghĩa địa mục
ruỗng từng đêm
tượng tượng tượng
trăm nghìn mắt gỗ
ta tìm
mặt mặt mặt bao nhiêu
rạn vỡ
ta im
Im trên mái
im trên mưa chảy
qua không vật cản
cơn mưa ngựa phi ngựa
phi
núi chảy ra đỏ loét
bóng bằng lăng từ lâu
đã thôi phô diễn
chùm hoa hiếm hoi
như lệ
những tên cây chỉ còn
trong bài học chủng loài
mai sau chúng ta trầm
trồ sách đỏ
mai sau chất chồng
lá mục
mai sau la liệt phù
trầm
Giấu vào ngực
vệt rừng nâu giấu mắt
em im
mưa hòa tan những
trưa trừng bóng
người thả bay vào núi
nỗi đau sợi tóc
giữa rừng sâu hồ nước
câm không lối thoát
vương quốc hoa thủy
tím lạnh màu cạm bẫy
không tìm đâu thấy
điệu nhảy loài muỗi
cùng bọ núi lấp lánh
tảo đỏ tảo xanh và đỉa
trâu
khúc phiêu du trên
nước
lông măng le mọc
tua tủa vai em
những chuyến đi làm
sao biết hết
măng tương và củi mục
làm sao nhớ hết
cơn mưa rửa trôi nước
mắt
những giọt trời ngửa
mặt
rừng và
máu đỏ xuống roi rói
màu đỗ quyên
em gùi nỗi đau tìm
núi
em tôi ơi em tôi
vết cắt
Nằm không nghe
đêm vỡ trên lưng cư
dân rừng đơn độc
tiếng sừng va đau
như dao chém
dưới lưng đèo không
nghe
tiếng hoẵng buồn thảng
thốt
mọc từ vách những
salon sang trọng
từng bộ đầu sừng đóng
đinh sự nhục mạ diệt chủng
tiếng móng gõ buồn
như nhạc
reo trên hành trình
kiệt cạn
không còn ai nghe
trên vòm khuya tiếng
chim kèn đồng
cơ hồ vỗ bay vào nơi
biến mất
không còn ai nghe
những quần thể đòi
hồi sinh lại
Đi tìm một quê xứ
không thấy bầy đàn
loài két cổ đỏ lũ bồ
chao cánh nâu rộn ràng
đã bỏ về nơi ma thiêng
đã bỏ xâm thực người
đã xa ngày ngô nương
không còn ai hỏi
đã xa mùa sắn rẫy
không còn ai nghe
trong ống nứa loài
sâu râu cọp
con ma thuốc độc lớn
theo từng ngày
đã thật xưa chuyện
ngậm ngải tìm trầm
thật nực cười những
khu rừng ma cây
đã từ lâu
ám lại
Đêm nằm năm nhớ
gió thốc qua chút
hoang vu sót lại
trong khoảng nhờ nhờ
hồi ức hỏi lại
rừng đâu?
10.7.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét