Nỗi nhớ một chiều
Em biết một ngày bắt
buộc sẽ phải quên
những điều không thuộc
về con tim mình nữa
bây giờ tháng năm
hoa phượng một vùng xưa
vẫn đỏ
những nỗi nhớ một chiều
vì thế cứ bâng khuâng…
Có ai biết những mê tưởng
một đời chỉ như là cơn gió thôi không
đừng cố hoài mong một điều
không tồn tại
trên con đường chiều
qua có một người đi, một người đứng lại
khoảng giữa là cơn mưa
mỏng nhạt niềm riêng
Đi tìm thời gian để
mua về liều thuốc lãng quên
nỗi niềm đơn phương còn
thương người khờ khạo
em giống cọng cỏ buồn
lặng yên sau bão
ôm nỗi nhớ một chiều về
ký ức ngày xưa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét