Thương biển
nhớ rừng
Phố núi đông vui mà
lòng như hai ngả
Nửa mến rừng nửa thương
biển nôn nao
Đêm Tây Nguyên đếm hết
cả trăng sao
Mà lòng dạ vẫn thương
về nơi ấy…
Đêm Tây Nguyên sao
chập chùng đến vậy
Căn phòng rộng, dài
thêm bởi thiếu tiếng em
Bữa cơm xứ người dẫu
“Sơn hào, hải vị”
Vẫn thèm bát canh mặn
mòi ngày ngày Tấm chiều anh
Ban mai lên giữa đại
ngàn xanh
Hoa pơ lang ơi! Sao
mà em đẹp thế
Lòng vẫn chạnh lòng
thương về phía bể
Muống biển lặng thầm
tím biếc chờ ai…
Biển – Rừng ơi!
Xin thỏa chí lòng
trai.
Nha Trang, Tây
Nguyên 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét