Nguyễn Thị Lộ*
Ngấm qua bảy tấc đất sâu
Ba đời máu chảy đỏ ngầu
hàm oan
Ba đời thịt nát, xương
tan
Vì người uốn bút bôi vàng
sử xanh
Chân trần, đầu đội chiếu
manh
Tiếng rao lạc giữa
kinh thành Thăng Long
Thương chàng Nguyễn Trãi
phải lòng
Nghìn năm lệ thiếp hóa
sông vơi đầy
Thiếp ra giặt lụa sông
gầy
Vết nhơ trơ mặt, bàn
tay nát nhàu
Lụa hay tang trắng mai
sau?
Phơi bao nhiêu nắng lộ
màu nguyên sơ?
Âm mưu tính chắc nước
cờ
Rắp tâm giết hại câu
thơ nảy mầm
Tưởng rằng người khuất
lặng câm
Hồn thiêng – tiếng gió
rì rầm cỏ non
Trăng qua mùa khuyết
trăng tròn
Ngậm cười đắng vị bồ hòn
đầu môi
Án xưa cảo khép lại rồi
Nỗi đau thấu chín tầng
trời còn đau
Bây giờ đã úa buồng
cau
Đã héo giàn trầu, đã cạn
bình vôi
Chính chuyên trọn một
kiếp người
Mà tai tiếng ấy biết đời
nào bong...
(*) Vợ thứ của Nguyễn Trãi, tên tuổi bà từ lâu đã gắn liền với vụ thảm án Lệ
Chi Viên.
chào chủ nhà chúc ngày mới vui nhé
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã ghé thăm,. Chúc ngày mới như ý!
Xóa