Tháng ba một
mình
Đâu rồi cái rét tháng
ba
Nàng Bân đan áo đã là
xa xôi
Rưng rưng cháy một
khoảng trời
Bập bùng hoa lửa nỗi
người chênh chao…
Gió khe khẽ gọi lao
xao
Nắng mong mỏng lụa dát
vào hoàng hôn
Nhâm nhi một đoản khúc
buồn
Câu thơ lãng đãng gửi
hồn lên mây…
Mở bàn tay… xòe bàn
tay
Hứng sao cho đủ cho đầy
yêu thương
Đất trời như thể ướp
hương
Lòng người như thể vấn
vương gọi về…
Buông tay rơi một lời
thề
Lãng quên cái buổi vụng
về nụ hôn
Bây giờ đem thả cô đơn
Vào mênh mông gió dập
dờn trời xa!
"Buông tay rơi một lời thề
Trả lờiXóaLãng quên cái buổi vụng về nụ hôn"
Hay quá...