ĐỘC CHIÊU TIẾP THỊ
Truyện ngắn
Nhỏ Hà là bạn thân nhất của tôi, dù
hai đứa học khác lớp, tôi học 7G còn Hà học 7C. Hè này, tụi tôi ra Nhà Văn hóa
cùng đăng kí học chung lớp Mĩ thuật.
Hôm nay là buổi học đầu tiên. Nhỏ Hà
và tôi chuẩn bị bút giấy, rồi đoán già đoán non xem mình sẽ được học những gì
trong buổi học đầu tiên. Chẳng biết xàng xê thế nào tôi và nhỏ Hà lại trễ giờ.
Tôi gò lưng đạp xe trong tiếng thúc hối không ngớt của nhỏ Hà:
–
Bà đạp nhanh nhanh dùm cái coi. Chậm rì thế này biết khi nào mới tới nơi.
–
Bà giỏi thì đạp đi. Chỉ được cái miệng. Bà biết bà nặng mấy tạ không?
Tui đi một mình thì đã tới lớp từ lâu rồi – Tôi cằn nhằn.
–
Ừ ừ thì bà giỏi. Nhưng bà ráng đạp nhanh một tí đi – Nhỏ Hà dịu giọng.
Cuối cùng thì tụi tôi cũng tới nơi.
Tôi hấp tấp gửi xe rồi cùng nhỏ Hà hối hả chạy ba bậc một lên tầng trên. Giỏ xách
bị lệch một bên, tóc xù ra và mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Thật chẳng lịch sự chút nào.
Tôi nhìn qua cửa sổ. Chết, thầy giáo đã vào lớp! Tụi tôi vội vàng vừa cúi đầu vẻ biết lỗi vừa bước tới chỗ thầy giáo, lí nhí:
–
Thưa thầy em xin lỗi em đi học muộn. Thầy cho em vào lớp ạ.
–
Ừ được rồi, các em về chỗ ngồi đi.
Giọng nói này! Tôi ngẩng đầu lên và...
***
Cách đây hai tháng, khi mà đang còn
học chương trình học kì hai, thì thầy chủ nhiệm thông báo với lớp rằng, sắp tới
sẽ có một sinh viên đến giới thiệu sản phẩm mới của Công ty Thiết bị X. Sinh viên
này đang học Đại học Mỹ thuật mà đã hợp tác với Công ty cùng thiết kế một loại đồ
dùng học tập rất tiện lợi. Lớp tôi tò mò đợi xem sinh viên này là ai mà giỏi thế.
Chẳng phải đợi lâu, anh sinh viên bước
vào lớp tôi. Anh nở nụ cười thật tươi. Anh không giới thiệu bản thân mình trước
tiên như mọi người vẫn thường khi gặp gỡ lần đầu mà lại hỏi:
–
Các em học lớp 7G phải không?
Chúng tôi dạ ran.
Anh lại tiếp:
–
A, anh vừa nghe các cô thầy giáo ở văn phòng nói lớp 7G học giỏi nhất trường
và chơi thể thao cũng cừ nhất trường phải không?
Chúng tôi đồng thanh “dạ” to một cách
khoái chí.
Đứa bạn ngồi cạnh bấm tay tôi:
–
Chà, anh này mới đến trường mà đã biết danh tiếng về lớp mình rồi, chứng
tỏ lớp mình rất... – Đứa bạn bỏ lửng câu nói, cả lớp cười ồ vừa hãnh diện vừa tự
hào.
Anh Khải – tên của anh sinh viên đó
– giới thiệu sản phẩm mà chính tay anh thiết kế. Đó là một hộp bút tích hợp nhiều
chức năng, khiến chỉ cần mang cái hộp bút đó thôi là có thể làm rất nhiều việc.
Vừa nhẹ cặp vừa tiện dụng. Lại có rất nhiều kiểu dáng, màu sắc bắt mắt để học
sinh tha hồ lựa chọn. Và quan trọng hơn, giá cả rất mềm, vừa túi tiền học trò.
Làm sao một sinh viên chỉ mới đang học
năm thứ hai lại có thể nghĩ ra một đồ dùng hữu ích đến thế? Chúng tôi mắt tròn
mắt dẹt nghe anh giới thiệu sản phẩm, trong lòng vô cùng thán phục.
Và tới khi anh Khải hỏi có ai muốn
mua sản phẩm này không thì cả lớp đều giơ tay. Ai ai cũng muốn mình là chủ nhân
của cái hộp bút đa năng này, và cũng là để ủng hộ anh – một người bán hàng quá ư
dễ thương.
–
Cảm ơn lớp ta nhiều nha! Anh chúc lớp ta có nhiều thành tích trong học tập
cũng như trong thể thao hơn nữa ha! – Anh Khải chào tạm biệt.
Lớp trưởng lớp tôi nhanh nhảu:
–
Dạ. Tụi em cũng chúc anh nghĩ ra thật nhiều sản phẩm cho học trò nữa!
Anh Khải đi sang lớp khác rồi, nhỏ bạn
cùng bàn tôi còn nói:
–
Hộp bút đẹp quá mày ha. Tao mua thêm một cái cho nhóc em nhà tao. Hí hí,
anh Khải biết lớp mình giỏi nhất trường, hay ghê!
***
Giờ ra về, tôi hào hứng đợi lớp nhỏ
Hà tan học để đi chung, trên tay tôi cầm cái hộp bút mới mua để khoe với Hà.
Nhỏ Hà kia rồi. Tôi khựng lại khi thấy
trên tay nhỏ Hà cũng có một cái hộp bút tương tự. Chỉ khác ở chỗ hộp bút của tôi
màu hồng, còn của nhỏ Hà màu xanh.
Nhỏ Hà tíu tít:
–
Ủa, lớp bà cũng có cái này hả. Vui ghê đó bà. Hôm nay anh Khải tới lớp
tui giới thiệu hàng, còn nói là biết lớp tui học giỏi nhất trường nữa đó. Giỏi
về cả học lực lẫn thể thao. Ảnh mới đến mà đã biết danh tiếng về lớp tui rồi,
chứng tỏ lớp tui rất... – Nhỏ Hà bỏ lửng câu nói bằng cái vênh mặt.
Tôi ngạc nhiên:
–
Anh Khải qua lớp tui cũng nói y câu đó.
–
Trời đất! Vậy mà tui cứ tưởng – Nhỏ Hà sửng sốt rồi hạ giọng nghi ngờ –
Hay là tới lớp nào ảnh cũng nói câu đó?
Mấy đứa bạn tôi có đứa vì thích anh
Khải, hay nói đúng hơn là thích cái câu anh Khải khen lớp mình, mà mua đến hai,
ba cái, mua cả cho em mình nữa. Nếu tụi nó mà biết anh Khải khen lớp nào cũng
như lớp nào thì sao ta?
Thật đúng là “tiếp thị”!
***
Giờ đây, nhỏ Hà và tôi lại học đúng
lớp Mỹ thuật mà anh Khải dạy. Chúng tôi nhận ra anh ngay, nhưng anh không có vẻ
gì là nhận ra chúng tôi, những “khách hàng
– của – lớp – học – giỏi – nhất – trường – và – chơi – thể – thao – cũng – cừ –
nhất – trường”.
Chúng tôi nhớ lại chuyện cũ rồi cứ cười
khúc khích.
Đứng trên bục, anh, à, thầy giáo Khải
nhìn xuống, vui vẻ:
–
Có chuyện gì mà hai cô bé xinh nhất lớp cứ cười vậy?
A, lại là...
Nhưng bây giờ thì chúng tôi biết rồi,
chúng tôi không dám nghĩ mình xinh nhất lớp đâu.
Bé Nam giỏi quá : ) ! Chúc mừng em đã lơn và tài năng ! Chúc mừng cô chủ xóm trọ nhỏ, đáng nhớ nhất của cháu !
Trả lờiXóa