Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

SỐ: 254 - tác giả NGUYỄN ANH ĐÀO






BỂ CÁ TRÊN MÀN HÌNH MÁY TÍNH

      Truyện ngắn


“Cộp!” Một tiếng khô khốc. Xu đang với tay lên giá sách, nhìn xuống, thấy màn hình laptop của mình đã bị gập lại, cấn trong đó cái nắp viết. Tiếng cộp khi nãy là tiếng vỡ của góc màn hình. Xu thả cuốn sách xuống, thừ người, không hiểu vì sao màn hình lại bị gập xuống, lại mất cả đống tiền cho cái màn hình này, dù từ ngày mua nó về Xu chả làm ra đồng tiền nào cho ra hồn. Thằng Tí em trai nó bĩu môi “gớm, máy tính của Xu giờ bán đi không bằng tiền cái màn hình mà Xu định thay”. Xu biết vậy, nhưng không lẽ không thay, xài cái màn hình bị vằn vện một góc vậy hay sao?
Xu mang ra tiệm, người ta bảo hết triệu rưỡi, Xu ngần ngừ, hay giờ bán cái máy này? Anh chàng chủ tiệm nhìn cười, nói cái máy tính này giờ chỉ tầm hai triệu. Xu xách máy về, thọc tay vô túi quần lôi ra cả đống vừa giấy vừa tiền, đếm mãi cũng không đủ triệu rưỡi. Xu ngồi nhẩm tính, hai triệu bán cái máy, thêm triệu rưỡi định thay cái màn hình. Cầm ba triệu rưỡi ấy thì Xu không thể nào mua được cái máy mới ngon lành hơn. Dù nó là cái đã cũ, nhưng nó theo Xu suốt hai năm qua, chứa đầy ắp dữ liệu, chưa lần nào trục trặc mè nheo, thậm chí cũng chưa lần nào lỗi win để phải đi cài lại. Nên Xu yêu cái sự vững chãi đó của nó và thấy cuộc sống của mình yên bình hơn một chút.
Thằng Tí nhìn vào cái góc phải màn hình bị bể, những vét nứt rạn loang dài, khi màn hình tĩnh 5 phút, thì nó chuyển sang chế độ screen saver, Xu cài một cái bể cá đang bơi tung tăng, những hình ảnh đó chiếu qua những vết rạn, nó bỗng reo to “Xu, nhìn nó lấp lánh như kim cương á!”. Xu phì cười, hóa ra cái màn hình bể có cái sự lấp lánh của kim cương, vậy mà ban đầu, Xu nhìn nó ra hình con bướm đang bay. Xu tự an ủi, thôi, người ta xài cái màn hình trắng trơn, mình xài cái màn hình kèm theo “phụ kiện”, nó hiện lên đủ thứ hình thù tùy theo sự tưởng tượng của mỗi người, tùy theo tâm trạng từng lúc Xu ngồi vào máy, vậy là mình đã được ưu đãi quá rồi.
Xu mất ba ngày để quen với việc bắt đầu từ nay mình xài một cái máy tính khiếm khuyết, không nguyên vẹn, Xu tập quen với nó, tập yêu nó như đã yêu cái nguyên vẹn hoàn hảo trước đây. Ngày thứ tư Xu bắt đầu làm việc một cách thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra, quên đi cái thắc mắc tại sao cái màn hình lúc đó bị gập xuống dù nó không có vật nào rơi trúng cũng không có ai đó vô tình giẫm đạp lên. Mà thôi kệ, đằng nào nó cũng đã xảy ra, khi không thay đổi được, không đủ khả năng thay đổi thì vẫn cứ sống với nó, rồi cũng chả chết được, có ai làm việc với cái màn hình máy tính bể mà chết đâu.
Thường Xu dành ra chừng ba mươi phút mỗi ngày để đọc báo, đọc blog và nhắn tin trả lời tất cả các comment trên blog của Xu, dù nó không nhiều nhưng Xu không thể chậm trễ việc trả lời tin nhắn của một ai đó. Xu thích đọc trên trang nhất của các tờ báo mạng, lướt qua tất cả những cái tựa bài viết, cái nào làm Xu có cảm giác quan tâm thì Xu sẽ click chuột vào. Khi tất cả những bài báo trong tầm quan tâm của Xu đã được Xu đọc hết thì Xu tắt cửa sổ web để mở word lên làm việc. Khi Xu chuẩn bị tắt của sổ web thì có một dòng nhữ nhảy phụt lên màn hình, nhấp nháy, kiểu như một cái link quảng cáo nào đó đang muốn tạo sự chú ý, nhưng rõ ràng đây không phải là một link quảng cáo thông thường, mà lượng thông tin trên dòng chữ ấy là một bài báo, đúng hơn nó là một lời kêu cứu. Xu lưỡng lự nhìn dòng chữ, có cảm giác như nó hiện ra vì Xu, như cái dòng thông tin ấy để riêng cho Xu đọc. Lưỡng lự trước dòng chữ “người chết sống lại đang kêu cứu”, Xu rùng mình, bởi ít khi Xu chịu đọc những tin vụ án, những tin chém giết hàng ngày xảy ra trên báo, bởi đơn giản Xu không muốn bị những thứ đó ám ảnh, không muốn cái đầu nhạy cảm của mình suy nghĩ rằng thế giới mình đang sống có quá nhiều tội ác. Xu định bỏ qua, định tắt, nhưng sao cứ mỗi lúc sự nhấp nháy đó càng mạnh hơn, nên Xu quyết định đẩy con chuột đến và click vào. Phụt! Xu ôm đầu, mình đúng là một đứa ngu, quá dễ để bị lừa. Thằng Tí đã dặn rất nhiều lần “làm ơn đừng có click lung tung, virus đó”. Bây giờ thì Xu bị dính virus thật rồi, chắc chắn vậy, vì chỉ có virus mới làm cho cái máy tính tắt đột ngột kiểu đó, vì Xu đã kiểm tra dây sạc, pin vẫn còn đầy máy, đèn báo pin vẫn còn hiện màu xanh, mà nếu máy có hết pin thật thì nó cũng thông báo cho Xu trước đó tầm mười hay mười lăm phút, không thể nào có chuyện tắt đột ngột.
Xu ngồi thần người một lúc, tự cười mình ngu, thậm chí mắc cỡ không dám nói cho thằng Tí biết là mình vừa click vào cái gì đó và “dính chưởng”. Tí đi vô phòng, nhìn thấy Xu đang bần thần trước cái màn hình máy tính đen thui, hỏi “bộ bị gì nữa hả?”, Xu gật “virus”. Tí thở dài đi ra, lát vào quăng cho cái đĩa “biết thế nào Xu cũng bị mà, nè, có cái đĩa virus bản quyền mới mua hồi chiều đó, cài vô đi”. Xu ngơ ngác hỏi “ủa, sao mày biết? hổng lẽ cái màn hình bể rồi virus nó dễ chui vô lắm sao?”. Tí cười đi ra “bả làm như cái máy tính là cái hộp đựng thức ăn trong tủ lạnh, để hở thì dễ bị thiu”. Nghe thằng Tí nói xong, Xu ngồi cười mình lần nữa, không hiểu sao tối nay mình có thể ngu tới hai lần với mỗi cái đề tài virus này.
Xu cầm cái đĩa thằng Tí đưa, nhấn nút khởi động máy, mọi thứ trở lại bình thường, giống như chưa từng có cái tắt máy đột ngột trước đó. Xu bỏ đĩa vào để cài, máy chạy rất trơn tru, góc phải màn hình hiện lên icon màu đỏ, Xu để con trỏ chuột vào nó hiện dòng chữ “máy bạn đã được bảo vệ!”. Xu thở phào. Vậy là xong.
Xu không làm việc liền, mà những chuyện vừa xảy ra hình như nó cướp mất những ý tưởng trong đầu Xu, Xu phải ngồi hình dung lại, nhớ lại những gì mà trước đó mình đã nghĩ. Xu ngồi chăm chăm nhìn vào màn hình, không phải tìm kiếm gì trong đó, mà giống như một thói quen, Xu hay nhìn vào một cái gì đó cố định để cố nhớ một thứ gì đó. Mọi thứ dường như bắt đầu trở về trong trí nhớ Xu, thì cái dòng chữ nhấp nháy ban nãy nó cũng hiển hiện trong đầu Xu, dù nó không có trên màn hình, Xu đang cố xua cái nhấp nháy ấy ra khỏi đầu mình để nhớ đến những cái tứ hay ho hơn cho một truyện ngắn.
Xung quanh cái hình con bướm mà Xu nhìn thấy qua cái vết nứt lớn nhất của màn hình, giờ Xu phát hiện thêm là con bướm ấy có bộ râu rất dài, nó vươn ra tới góc đối diện của màn hình, dù chỉ khi nào để màn hình trắng thì Xu mới thấy nó là một vết mờ mờ. Khi Xu đang ngồi chăm chú vào nó để suy nghĩ, thì Xu nhận ra hình như “cái râu” ấy đang có những vệt đen, loang dần ra hai bên, khiến cho màn hình bị che khuất một góc khá dài.
Xu hỏi thằng Tí, thì nó nói là màn hình bể rồi, những vết nứt đó dần dần sẽ lem mực ra, không bao lâu nữa thì trở thành một cái màn hình đen thui. Xu nhún vai, thôi kệ, tới đâu hay tới đó, giờ cũng còn xài được.
Xu bắt đầu làm việc với hai phần ba màn hình còn lại, phần kia đã loang lổ màu đen và những vết nứt óng ánh cũng bị chìm dần trong những vết mực đen đó. Rồi lại tự hài lòng với chính mình, Xu rất dễ hài lòng với những cái mà người xung quanh cho rằng “vậy mà nó cũng chịu được”.
Xu mở web để check mail, cửa sổ web vừa mở ra thì cái dòng chữ kia lại xuất hiện, rõ ràng và lấp lánh dù tất cả những dữ liệu của web chưa có bất cứ dòng nào hiện lên màn hình. Xu giật mình, bởi trang chủ Xu cài là trang Google, mà cái dòng chữ này ban đầu Xu chỉ nhìn thấy nó trên một trang báo, sao bây giờ nó lại xuất hiện ngay trang chủ Google vốn là nơi không phải để chứa thông tin. Xu vùng vằng với thằng Tí “cái chương trình diệt virus của mày chả có tác dụng gì!”, Tí trợn mắt “trời, chương trình đỉnh nhất bây giờ rồi đó bà!”. Xu chỉ cho Tí cái dòng nhấp nháy đó, Tí nó đứng tần ngần một lúc rồi nói “hay bà click lại lần nữa coi!”, Xu chùng tay, ngần ngừ, có ai ngu liên tiếp hai lần trong một việc duy nhất và cách ngu lại giống nhau vậy không? Xu đẩy máy qua Tí, biểu Tí bấm đi, thằng tí cười cười, ai bấm mà chả giống nhau. Tí thò tay click vào phím trái của con chuột, màn hình lại tắt ngúm. Xu nhìn thằng Tí cười nham nhở, nó thở một cái thật mạnh “hình như cái này không phải virus”. Xu cười “chớ nó là cái gì?”. Tí lắc đầu rất nghiêm nghị “em không biết nó là cái gì, nhưng hình như có ai đó đang kêu cứu thật”. Xu hất thằng Tí ra khỏi bàn làm việc của nó, càu nhàu “mầy giống y chang mẹ, lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện linh tinh”.
Tuy nói là nói vậy nhưng Xu cũng nghe gáy mình lành lạnh, Xu vốn là đứa sợ ma, dù suy nghĩ lúc nào cũng buộc mình phải suy nghĩ sao cho tỉnh táo, không được để đầu mình lướng vướng những suy nghĩ mê tín dị đoan. Nhưng sau cái cảm giác ban đầu lúc click chuột vào màn hình, lại nghe thằng Tí nói về cái cảm giác của nó, Xu khó lòng hình dung ra được cái gì khác hơn là có điều gì đó bí ẩn đang xảy ra, đang nhắm vào cái màn hình của Xu. Xu hít thở thật sâu, nhấn nút khởi động lại lần nữa, máy tính vẫn chạy rất bình thường, khi khởi động xong, góc phải màn hình vẫn hiện lên dòng thông báo “máy bạn đã được bảo vệ”. Xu muốn check mail, có bài viết của mấy đứa bạn gửi nhờ nó đọc và viết giúp lời bình. Kiểu gì thì giờ nó cũng phải  nhấn vào cửa sổ internet, phải mở nó ra thì mới đi tiếp đến trang mail để đọc. Không có gì khác ngoài dự đoán của Xu, vẫn cái dòng kêu cứu ấy xuất hiện trên màn hình đầu tiên, lần này thì Xu không còn nghĩ tới chuyện ngẫu nhiên hay nghi ngờ gì nữa, mà biết chắc là nó đang dành cho mình. Xu không click chuột mà gập cái màn hình xuống, chỉ để thở. Xu qua máy tính bàn của thằng Tí, cầm cái usb nói “mượn máy chút nha, check mail ở đây xong đem về máy bển”. Tí gật. Máy tính của Tí bật lên, Xu vào net, cái đồng hồ cát cứ xoay mãi xoay mãi mà không vô được mạng. Xu bực mình đứng lên “máy mày cùi bắp!”. Tí đang đọc sách thì thả sách xuống “bà cùi bắp thì có, máy người ta xài hoài có sao đâu?!”. Xu không nói gì thêm bỏ về phòng mình, mở cái máy tính lên. Dòng chữ ấy vẫn còn nguyên, cái hình con bướm của màn hình bể lem thêm một chút. Xu ngồi nhìn nó, nhìn một hồi lâu, chỉ để tưởng tượng ra xem đó là cái gì, bởi nó không còn con bướm ba đầu nữa, mà nó thành con gì đó, râu ria tùm lum như quái vật, cộng thêm cái dòng chữ băng ngang màn hình cứ nhấp nháy. Xu cứ ngồi nhìn chăm chăm vào nó, như để tìm xem trong lúc mình hoa mắt thì có xuất hiện ra hình gì trước mặt Xu, bỗng Xu thấy mình hoa mắt thật, hoảng hốt hét lên “Tí! Tí!”. Thằng Tí quăng cuốn sách chạy vô nhìn thấy Xu đang dán mắt vào màn hình, quíu lưỡi hỏi “mày có thấy gì trên màn hình không?”. Thằng tí nhướn mắt nhìn “không! Có cái dòng chữ hồi nãy thấy”, “còn gì nữa không?”, “không!”, “chữ màu gì?” “đỏ!”, “có lem không?” “không!... mà bà làm sao á Xu, bà cũng nhìn màn hình, mà sao hỏi tùm lum vậy?”. Xu rời mắt khỏi màn hình, xanh lè xanh lét nhìn qua Tí, thấy những vết lem trên màn hình khi nãy lem hẳn qua mặt Tí, Xu bật lui ra, dụi mắt. Tí bước tới định đỡ Xu, Xu vội xua tay cho Tí dừng lại. Sau khi dụi mắt hai ba lần, Xu hết nhìn Tí rồi nhín qua màn hình, thì mọi thứ trở lại bình thường, không có điểm gì khác, Xu cố nhìn lại màn hình lần nữa, nhưng không thấy được cái khi nãy Xu đã nhìn thấy. Xu đẩy Tí đi về phòng, Tí lo lắng “Xu… bà hổng sao chớ?”, Xu lắc đầu “không, không sao!”. Tí quay lưng đi ra, Xu gọi giật lại “Tí!”, Tí đứng lại, Xu đứng lên đứng chặn trước mặt Tí, lấy tay mình sờ lên mặt Tí, Tí trợn mắt nhìn rồi lấy tay Xu xuống “Xu làm cái gì vậy?”. Xu giật mình “hông, hông có gì!”. Tí sờ lên mặt mình rồi nhìn Xu “có chắc là Xu hổng sao không?”. Xu lại ghế mình ngồi xuống thở dài “thôi, chắc tại tao mất ngủ nhiều quá, đầu óc có vấn đề”. Xu định nghỉ hẳn, không nhìn đến cái máy tính nữa, Xu lại shut down máy rồi đi ngủ. Xu mặc kệ cái dòng chữ đang nhấp nháy, mặc kệ những vết mực lem, Xu ấn vào nút tắt. Máy không tắt, màn hình vẫn không có chuyển biến gì. Xu lại ấn mạnh vào nút tắt, nhấn giữ thật lâu, cái máy vẫn cứ trơ ra. Bực mình, Xu gập màn hình lại rồi leo lên giường ngủ.
Xu không dám tắt điện, nên Xu không thể nào nhắm mắt được vì chói, thói quen ngủ của Xu lúc nào cũng ngủ trong bóng tối, mà không hiểu sao sau bao chuyện bực mình lẫn sợ hãi tối nay, Xu không dám ngủ trong bóng tối. Tại sao máy tính không thể tắt? Tại sao nó chỉ có thể tắt khi nhấn vào dòng chữ kêu cứu kia? Tại sao những vết mực lem nhiều hơn bình thường, tại sao cái dòng chữ ấy lại lem thành những vết mực đỏ thay vì mực đen? Tại sao chỉ có dòng chữ ấy lem ra vệt đỏ như máu? Sao nó lại in nguyên những vết máu đó lên mặt Tí? Nó là ảo giác ư? Dù nó là gì thì Xu cũng không khỏi sợ hãi, nó khiến Xu bất ngờ bị lạc vào cái kiểu suy nghĩ mà Xu từng cho rằng mẹ và thằng Tí nghĩ lung tung. Xu ngồi dậy, ra ngoài lục trong chồng báo của mẹ một tờ mới nhất, chỉ đọc để buồn ngủ, vì báo của mẹ không phải là cái “gu” báo mà nó thích. Xu hi vọng nó có thể ngủ được với mấy tờ báo của mẹ.
Lật qua lật lại đọc những cái tựa, cái kiểu mà Xu vẫn thường dùng để đọc báo mạng. Một lát thì Xu thả tờ báo xuống, đúng là nhà chỉ có mẹ và thằng Tí mới đọc cái này, toàn là chém giết, vụ án máu mẹ, hèn nào suốt ngày suy nghĩ chuyện gì cũng ra chuyện máu me chém giết. Thở dài vì có muốn ngủ cũng không thể ngủ được với đống báo của mẹ, định quăng đống báo đó xuống giường rồi trùm mền ngủ. Nhưng tự nhiên có một tựa bài báo làm Xu tò mò “một vụ cướp giết người trong tủ kính” và có cái hình minh họa là một tấm kính vỡ dính đầy máu, ban đầu Xu bị giật mình, bởi những hình ảnh của mảnh kính vỡ giống như những gì Xu vừa thấy khi nãy trên màn hình. Xu cầm lên đọc.
Câu chuyện nói về một vụ án cướp của giết người. Một tên chủ ý ban đầu định vào nhà để ăn trộm, nhưng sau khi phát hiện ra có người trong nhà thì giết luôn để bịt đầu mối. Nhà có cái bể cá cảnh không dùng nằm trong góc nhà, có nắp đậy và bị phủ lên một mớ đồ linh tinh. Tên cướp dùng búa đập vào đầu cô gái ấy, cô bất định, hắn ném cô vào cái hồ cá ấy rồi phủ đồ trở lại như cũ, hắn còn đè thêm lên mớ bàn ghế gãy nát.
Xu lạnh người, đây là một tên giết người lạnh lùng nhưng không hề khôn ngoan, hiện trường còn để lại tất cả những bằng chứng, dù hắn có kỳ công đem xác cô đi dấu một nơi nào đó kín nhất trong nhà thì cũng không thể che mắt được ai. Điều đáng chú ý nhất của vụ án chính là tên trộm ấy đã chết cách hiện trường vụ án không xa, bằng một mảnh kính găm vào gáy. Cảnh sát không tìm ra được nguyên nhân. Cái bể cá cảnh không hề bị bể mất mảnh kính nào, chỉ nứt ra, hàng vạn những vết nứt, chỉ cần có một vật gì chạm vào nữa thì nó sẽ vỡ ra hàng trăm mảnh li ti. Cảnh sát kết luận rằng khi bị bỏ vào bể cá cô gái chưa chết, cô đã tỉnh dậy và cố đập vỡ nó để thoát ra, nhưng cô không đủ sức.
Thằng Tí đứng từ ngoài cửa từ bao giờ, hỏi “Xu không ngủ hả?”, đang tập trung vào vụ án trong bài báo Xu vừa đọc, nghe tiếng thằng Tí thì Xu giật mình ngồi bật dậy, nhìn thấy Tí chỉ thò đầu vào, mặt thất thần hỏi “sao vô mà không nghe tiếng chân gì hết vậy?”. Tí cười “sao tối nay Xu lạ, thứ gì cũng làm Xu hoảng hồn hết vậy?”. Xu ôm đầu mình, cười “chắc tao đang bị điên!”, rồi nó hỏi “Tí đọc cái vụ án giết người nhốt vô bể cá chưa?”. Tí lắc đầu “chưa! ở đâu?”. Xu cầm tờ báo đưa cho Tí, Tí lật qua lật lại “vụ nào?”, Xu chỉ “đó, ngay cái trang tao vừa đưa đó”. Tí nhíu mày “đâu bà? Có mấy bài phỏng vấn chán ngắt, đọc báo công an, bà phải đọc mấy trang phía sau á, trang đầu tiên này có vụ nào hay mà đọc?”. Xu giật tờ báo “mày mù hả? cái bài báo nằm chình ình”, Xu lật qua lật lại rồi nhìn Tí “ủa, đâu rồi? nãy đưa Tí tờ nào?”, “thì có tờ đó đó!”. Xu lật hết từ đầu tới cuối, không thấy bài nào như bài mình vừa đọc “rõ ràng là vừa đọc mà, có cái hình y chang cái màn hình máy tính luôn á!”. Tí nhìn cái máy tính, nhún vai “ngủ mà không thèm tắt máy luôn, tiền dư trả tiền điện quá he!”. Tí trả tờ báo cho Xu rồi bỏ đi. Xu cầm tờ báo lật tới lật lui tìm kiếm bài báo khi nãy, nhưng không hiểu sao vẫn không thể tìm ra. Lại không tìm được lý do để ngủ, không buồn ngủ. Xu bực mình lăn qua lăn lại trên nệm. Mệt quá, Xu nhắm mắt lại thở hít sâu và đếm. Tự nhủ, mai mình sẽ mang máy tính đi ra tiệm sửa.
Xu biết mình đang nằm mơ, Xu biết mình đang bị bóng đè, tay chân Xu dính chặt xuống nệm, Xu vẫn thấy căn phòng mình sáng trưng. Nhưng bên ngoài mùng Xu là một cô gái đang bay cùng với cái bể kính, bay qua bay lại, cô gái cố gắng vẫy vùng, đang cố gắng để gọi Xu, đang cố để nhờ Xu phụ cô phá vỡ tấm kính. Nhưng mắt Xu cứ mở trừng trừng, Xu sợ, sợ chết điếng, sợ không tài nào thở nổi, Xu cố gắng hít không khí vào ngực, nhưng không hít được, Xu bị ngợp. Xu ước gì có thằng Tí, nó sẽ lay Xu dậy, nó sẽ giải thoát cho Xu khỏi tình cảnh này. Nhưng Xu không nghe bước chân, cũng không có dấu hiệu gì là có người đi ngang qua. Chỉ có âm thanh của tiếng đập vào kính. Xu cố la lớn, cố gắng để gọi, cố để nhúc nhích tay chân, Xu biết, chỉ lần bàn tay mình cử động được thì mọi thứ sẽ được giải thoát. Cái bể kính vẫn bay vòng vòng quanh mùng của Xu, người nằm trong đó vẫn đang cố vùng vẫy để thoát ra khỏi tấm kính nứt. Máu loang dài, ướt đẫm thấm qua hết những vết nứt, trải dài, có hình con bướm, có cái râu vươn dài, có màu của kim cương, có nhiều hình thù nữa. Một vết nứt có khe hở, đủ để máu rớt xuống, nhỏ xuống ngay mùng của Xu. Xu biết là mình đang mơ, Xu biết là không hề có cái bể kính nào, Xu biết chắc đó chỉ là giấc mơ, Xu cố trấn an để mình bình tĩnh lại. Nhưng giọt máu rơi xuống ngay mặt Xu, lạnh ngắt thì Xu giật mình, hét lên rồi bật ngồi dậy. Nhìn quanh, mọi thứ vẫn bình thường. Xu biết mà, mình chỉ là mơ, là bị bóng đè, đơn giản vậy thôi, những khi Xu quá mệt mỏi thì Xu cũng bị mà, đây không phải là lần đầu tiên Xu bị những giấc mơ thế này ám ảnh.
Xu ngồi dậy, vuốt lại tóc mình, rồi trèo xuống giường để đi uống nước. Nghe cổ họng khát đắng. Đi ngang qua tấm kính tủ, Xu ngoái nhìn như một thói quen, Xu hét lên “Tí!!!”. Thằng Tí chạy sang, hoảng hốt chụp hai bàn tay Xu đang cào búa xua trên mặt mình “Xu, Xu sao vầy, sao vầy nè? Mẹ, mẹ ơi!”. Tí luống cuống lấy khăn lau mặt cho Xu, một khăn đầy máu. Mẹ vừa bước vào nhìn thấy Xu thì bật ngửa ra xỉu. Tí càng luống cuống đưa mẹ lên giường nằm, vừa cố gắng giữ hai bàn tay Xu lại để Xu đừng cào rách thêm đường nào nữa trên mặt, Tí nghĩ máu đó là của Xu. Tới khi Xu bình tĩnh lại, hai tay bị Tí cột chặt vào ghế. Xu bắt đầu ngồi yên, Tí lấy bông thấm lên mặt Xu, nhẹ nhàng từng chút một cho tới khi sạch những chấm máu cuối cùng. Tí nhìn Xu, bật người ra sau thảng thốt “Xu… Xu..  không có vết thương nào!”. Tí nhìn qua đống bông thấm đầy máu. Xu ngoái nhìn nên nóc mùng, mùng cũng dính đầy máu. Xu đứng lên “Tí… bỏ tay Xu ra đi, không sao đâu!”, Tí sợ hãi nhìn Xu, làm heo lời Xu như một mệnh lệnh. Xu lại bàn, bật màn hình máy tính lên, dòng chữ vẫn nhấp nháy, Xu không click chuột vào đó nữa, Xu cầm cái kéo có sẵn trên bàn, đập mạnh vào nó, lớp kính bể ra, rớt loảng choảng xuống bàn. Máy tắt phụt. Những mảnh vỡ rơi ra dính đầy máu tươi. Tí ôm cứng lấy Xu nhìn những thứ xảy ra quanh mình.
Mẹ tỉnh lại, lờ đờ ngồi lên nhìn những đổ vỡ xung quanh, thều thào “con đã vừa giải thoát cho một người!”, nói xong thì bà bước nhè nhẹ đi ra mà không ngoái đầu lại. Tí và Xu cùng nhìn theo cho tới khi bóng bà khuất sau cánh cửa. Xu bỗng ngồi xuống, bật khóc tu tu. Tí dỗ dành “thôi thôi Xu, ngủ đi, mai em cho tiền Xu thay cái màn hình mới!”.















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét