Lặng thinh của
núi
Ta nằm
lại hương mồ hôi quen quá
Trăng
ngoài kia chưa tàn cuộc rong chơi
Nên thổn
thức thập thò qua song cửa
Một đóa
vàng treo chẳng chịu rơi
Có biết
đâu phía mù xa ngóng đợi
Những
chồi sương run rẩy biếc non tơ
Đêm nằm
lại không bờ vai mềm mại
Ngủ
ngoan hiền chưa đủ cơn mơ
Chưa đủ
say để hồn thơ lạc giấc
Chưa đủ
buồn để đụng nỗi cô đơn
Chưa đủ
biết - giận hờn là thua thiệt
Nên đành
lòng nằm lại chỗ mồ hôi
Ta biết
- Cao Nguyên lắm lũng nhiều đồi
Nên mặc
kệ để mây trôi đùn lũi
Ừ vậy đó
- để râu dài lầm lũi
Chăn
chiếu nào cũng ẩm ướt mồ hôi
Chăn chiếu
nào cũng có phút mồ côi
Ngày
thiếu em cả đêm hoang trừ tịch
Chỉ còn
lại hương mồ hôi chật ních
Lặng
thinh ngồi nghe núi lặng thinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét