Cô giáo dạy văn
Dạy Kiều từ thuở tóc xanh
Đến hoa râm vẫn trong lành giọng cô
Tiếng kêu đứt ruột liễu bồ
Mỗi lần giảng nước mắt khô lại duềnh
Kiều xưa ân trả nghĩa đền
Học trò cô lẽ nào quên ơn người?
Dưỡng cành héo được hoa tươi
Lọc đau khổ lấy nụ cười sáng trong
Học văn đâu chỉ thuộc lòng
Những lời cô dạy thấm trong máu rồi
Của tiền nước chảy mây trôi
Chữ nhân chữ nghĩa lắng bồi phù sa…
Hiến Chương, em đến thăm nhà
Ấm lòng – cô vẫn ngân nga lẫy Kiều!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét