Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

SỐ 260 - tác giả LÊ VĨNH TÀI






MƯA, NGÔI NHÀ VÀ NỖI BUỒN…

Truyện ngắn


Bạn xoắn một sợi tóc trong ngón tay, cắn môi dưới của mình để che giấu cảm xúc. Bên ngoài hình như trời vẫn đang mưa, bạn nghe có tiếng sấm. Bạn kéo váy cao lên, chạy đến cuối khu vườn. Bạn nghe cây xoài đang lắc lư trong gió, vẫy tay chào những tia chớp trên bầu trời. Có lúc bạn đứng lại, nhắm mắt, nhìn về phía đám mây. Ngón tay của bạn giữ hờ mép váy vẫn rũ rượi, cho đến khi nó bay lên, dang rộng ra vì một cơn gió. Bạn là người yêu thiên nhiên và anh yêu bạn. Anh luôn lo âu cho bạn, ngay cả khi bạn cảm thấy hạnh phúc nhất. Anh nói: “Chúng ta nhiều khi bị muộn.”
Một lần bạn và anh ngồi trên bãi cỏ, xung quanh là vẻ đẹp bất tận của ánh mặt trời. Anh thầm thì: "Tôi đã kể câu chuyện về bạn và mưa chưa nhỉ?" Bạn cười khúc khích: "Nhưng em muốn nghe lại.” Và anh bắt đầu câu chuyện mà bạn đã nghe hơn một trăm lần: "Bạn chỉ mới chín tháng tuổi, với những ngôi sao trong đôi mắt của mình. Một ngày, tôi đã bế bạn từ bên ngoài cánh cửa đang khép hờ. Có lẽ bạn nghe mưa bên ngoài và chui ra, trước khi mẹ lên cơn đau khoảng mười lăm phút, và tôi nhìn thấy bạn.” Anh cười: “Bạn có tin không, suýt nữa tôi đã gọi cảnh sát khi nhìn thấy bạn ngoài cánh cửa, ngồi bên cây xoài, và cứ cười khúc khích trong mưa. Từ đó tôi không bao giờ dám để ngỏ cánh cửa thêm lần nào nữa." Rồi anh trìu mến: "Ôi, cơn mưa của tôi." 

Anh không biết rằng, chính anh mới là cơn mưa của bạn. 

Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Sau này bạn biết những giọt mưa không chỉ lạnh buốt, nhiều khi nó nóng bỏng như những giọt nước mắt vẫn rơi trên má. Anh nói với bạn nước mắt là dấu hiệu của sự yếu đuối. "Đừng bao giờ để cho ai biết bạn khóc." Bạn lắc đầu: "Nhưng ai cũng phải khóc một lần nào đó trong đời chứ?". Anh mỉm cười, chạm vào chóp mũi của bạn. Anh chỉ giả vờ vì anh thừa biết bạn là cơn mưa thân yêu nhất đời anh, chỉ cần bạn chạy ra đâu đó bên cây xoài là anh ngời ngời hạnh phúc.
Tâm trí trẻ con của bạn không biết rằng "luôn luôn" không phải là một từ có nghĩa là "mãi mãi".
Bạn nhìn cây xoài không biết bao nhiêu lần. Nó đã ở trong vườn lâu hơn mức bạn có thể tưởng tượng. Anh từng nói với bạn rằng mẹ đã trồng nó. Bạn cũng yêu mẹ rất nhiều, nhưng bạn không thể so sánh tình yêu của mẹ với anh. Mẹ đã rơi xuống, như một quả xoài chín trong một ngày nào đó, lúc nước mắt bạn rơi với tốc độ của mưa.
Bạn biết, cái chết là món quà khủng khiếp của cuộc sống. Nó làm mất đi khoảnh khắc quý giá mà bạn không còn thời gian để chia sẻ. Bạn nhìn thấy tương lai, nhưng đó là tương lai bạn không thể có, vì thời gian sắp hết. Bạn không dám khóc vì tiếng thổn thức sẽ làm ai đó thức giấc, bạn nghe tiếng bước chân nhưng không quay lại. Anh lau nước mắt đứng bên cạnh bạn. Bạn nhìn anh, một lần cuối, rưng rưng lệ. Nhiều khi bạn thấy anh với bạn như cha với con gái.
Anh nói: "Bạn đã quyết định đi đến với cơn mưa? Tại sao mưa không đưa tôi đến với bạn?". Bạn ngồi ngay cạnh anh nhưng anh không nhìn thấy. Anh không thể nhìn thấy bạn khóc như điên dại như bây giờ như ngày xưa như ngày nào… Bạn muốn anh biết rằng bạn vui vì mình không phải là người chỉ dùng để khóc cho anh. Nó có vẻ ích kỷ nhưng bạn biết, nếu không dựa vào anh trong những chuyến đi xa, gia đình bạn có thể sụp đổ.
Nhưng quá muộn cho tất cả những điều này. Vì thế bạn biến mất trong tầm nhìn của anh. Có một khoảnh khắc riêng tư cùng nhau. Trong nước mắt lúc bạn thức dậy, bạn vỗ nhẹ đầu vì cảm thấy hơi nhức. Và mặc dù bạn biết bây giờ anh không còn nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm thấy bạn. Biết rằng đây là lần yêu thương cuối cùng mà bạn có thể có, bạn chạy về phía cây xoài trong mưa cho đến khi cuối cùng bạn với mưa là một. 
Sau đó, anh ra đi và bạn biết mình là cơn mưa. Mặt trời lên, chiếu sáng rực rỡ, như thể anh chưa bao giờ tồn tại. Nhưng từ xa, trong ngôi nhà của bạn, nỗi buồn vẫn tiếp tục, như mưa...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét