Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

SỐ 260 - tác giả TRẦN HƯƠNG GIANG




TÌNH CA CỦA NÚI RỪNG

Tạp bút


Em đã từng say câu hát của người Êđê trên đồi cao mỗi lần chiều về, ngơ ngẩn ngắm những bước chân trần băng qua rừng, qua núi, qua suối ngàn róc rách chảy phía xa xa đâu đó. Em vui và hát với người Êđê bên bếp lửa ngày mùa, nồng nàn yêu thương, thơm hương mùi hoa trái của đất trời. Em đã hát, em đã bắt nhịp bằng điệu nhảy, bằng ánh mắt đầy đắm mê những đồng vọng từ đâu đó nơi đại ngàn. Em lắng nghe, lắng nghe tất thảy những thanh âm reo vui trong tiếng lửa reo tí tách, trong tiếng gió vừa chạm nhẹ vào mái tóc. Tiếng đàn anh, nhịp cao, nhịp thấp. Tiếng đàn anh, tiếng trầm tiếng bổng. Tiếng đàn anh đều tay ru giấc ngủ cho đứa bé con vừa mới chào đời.
Tình ca một đoản khúc ngân vang như tình yêu đang đọng lại trên mắt, trên môi. Lời của núi, lời của rừng sâu, lời của ngàn xưa đang réo gọi về với thuở hoang sơ. Và, lời của những yêu thương bây giờ trên bờ môi hoang hoải một giấc mơ. Em vẫn hát, em vẫn đều tay gõ nhịp cùng tiếng khe, tiếng thác nước ào ào mạnh mẽ đổ xuống từ cao của đại ngàn. Anh buông thêm tiếng đàn, để ru vỗ tình ca bằng những âm hưởng riêng không lời, chất chứa niềm yêu thương không có tuổi.
Một ngày khác, em thức dậy, buổi sáng nơi đây không có rừng, không có núi, không thác reo, không có tiếng suối, và không cả ánh mặt trời chiếu rọi. Em không nhìn thấy nữa dấu chân của những đứa trẻ chạy nhảy trên đồi cao, băng xuống thung lũng sâu í ới gọi nhau.
Một ngày khác, em thức dậy, buổi sáng nơi đây, không có lời của đại ngàn hát ca vang trong những đêm lửa trại cháy bập bùng ngày hội mùa. Em đang mang một nửa quả tim khao khát và đam mê, chưa bao giờ có giới hạn của người con gái Êđê. Và, rồi em đánh mất nó trong một buổi chiều hoang dại, khi đuổi theo một tiếng gọi của đất trời, của những cánh đồng dài như một giấc mơ ngày xưa còn thơ bé. Tình ca ơi, em đã đi mất rồi.
Một ngày khác và một ngày khác nữa, em vẫn lặng yên thức dậy bên ô cửa sổ trên tầng cao. Gió chẳng còn lồng lộng thổi vào tai em câu hát Êđê nữa. Gió thét gào bằng những vuốt ve, dịu êm trong lồng ngực của một người đàn bà đã qua tuổi ba mươi. Một ngày khác, khi em ngồi bệt xuống giữa phố thành đông đúc xa lạ, bỗng ao ước đến cháy bỏng câu tình ca của núi rừng, chỉ muốn khóc òa rưng rức, cho thỏa nỗi lòng nhớ mong những bước chân trần tự do ngày xưa em đã từng phiêu bạt với nắng mưa.
Tình ca ơi, phải chăng chỉ là một giấc mơ em đang hát trong kí ức chiều trôi, trong những thổn thức đã xa xôi mất rồi.
Tình ca ơi, xin đừng ru nữa câu hát của người miền núi, đừng cuộn cào thành nỗi xót đau những miền du mục đang nửa thực nửa ảo, nửa gào thét nhớ mong, nửa kìm chế trong lòng đứa con gái Êđê trong em, quen nhịp bước đi hoang, chưa hề nghĩ đến ngày trở về. 
Tình ca ơi, người miền núi ơi, câu hát Êđê ơi, đợi em với, đợi thêm tí nữa thôi, để đón em trong những tiềm thức đêm đêm, để đôi chân em được vui nhịp xoang bên ánh lửa hoang sơ, để âm hưởng của rừng sâu mỗi lần nắng xuống, lửa cháy bùng lên trong đêm hội ngày mùa tháng ba. Em bỗng thương tiếng chiêng, tiếng trống vọng vang từ thuở nào đó xa xăm. Em bỗng thương mình, tuổi xuân chưa hết, đã thấy màu xanh chuyển thành màu lá úa tàn phai trên má hồng.
Tình ca ơi, phải đâu chỉ có niềm vui, phải đâu chỉ là những câu hát rộn rã căng tràn sức sống bên đời. Tình ca ơi, ngủ ngoan thật ngoan nhé, khi có ai đó vừa cất cao tiếng ru bằng giọng trầm của người miền núi để tiễn đưa bà ngoại em vừa mới về với đất, với trời hôm qua.
Bỗng một ngày khác, em nghe thấy: Tình ca thở than, ơ hờ của kẻ vừa lướt qua mặt trời, để lại dấu chân làm rừng sâu nóng bừng lửa đỏ. Tình ca phải chăng chỉ của ngày xưa, có đâu bây giờ?
Em đi tìm, tìm mãi…
Một khúc tình ca không phải chỉ để làm của riêng mình.
Đi qua phố núi, thấy đôi mắt người Êđê ngồi bên vạt gùi rau củ quả, tay đếm từng đồng tiền lẻ. Tình ca bất giác len lỏi trong cát bụi xa mờ của xứ sở Tây Nguyên…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét