VIÊN NGỌC QUÝ
Ai học xong trước sẽ được ngồi kiệu đi chơi cùng
với nhà vua và hoàng hậu, điều kiện nhà vua đưa ra là vậy. Quan Thầy Giáo thầm
tính toán, người nối ngôi vua sẽ là hoàng tử anh, cho nên hãy để hoàng tử anh được
khen là nhanh nhẹn thông minh và được đi chơi.
Quan Thầy Giáo bèn bí mật dạy riêng hoàng tử
anh những điều mà hoàng tử em chưa được học, do đó mỗi khi làm bài, trong khi
hoàng tử em suy nghĩ mãi chưa ra thì hoàng tử anh luôn là người làm xong rất
nhanh. Vậy nên hoàng tử anh được ngợi khen thông minh và luôn được đi chơi đó đây,
được nhìn ngắm bao cảnh đẹp, được ăn nhiều thức ngon vật lạ, được tặng nhiều đồ
chơi quý hiếm.
Mỗi khi hoàng tử anh đi chơi thì hoàng tử em
ra vườn với mấy chú chim.
- Hôm
nay ta ngốc làm bài chậm chạp quá – Hoàng tử em tâm sự.
- Là lá
la là lá la… - Hoàng yến hót vang chào đón hoàng tử em.
- Tò tí
te tò tí te… - Chích chòe thánh thót.
- Từng
tứng tưng từng tứng tưng… - Sơn ca réo rắt.
- Có phải
bọn mi khuyên ta đừng buồn không? Hiểu được lời chim hót thì chắc là ta được
vui lắm - Hoàng tử em vừa nói vừa lấy bánh bẻ vụn, các chú chim sà xuống mổ lách
chách.
Một đêm kia, hoàng tử em giật mình thức giấc vì
tiếng chim tiếng chó sủa mèo kêu và tiếng tắc kè vang ra từ túi đồ chơi của hoàng
tử anh.
Hoàng tử em mở túi ra thì thấy có một con chim
họa mi, chẳng có con chó con mèo con tắc kè nào cả.
- Xin cám
ơn hoàng tử! – Câu nói vang lên véo von.
Hoàng tử em kinh ngạc:
- Họa
mi nói đó à?
- Tôi là
ca sĩ của loài chim – Họa mi nói – Tôi nghe và nói được tất cả các thứ tiếng của
muôn loài. Lúc nãy tôi kêu cứu mà xa quá nên các bạn chim ngoài vườn không
nghe, tôi bèn gọi chó mèo tắc kè nhưng bọn chúng đều ngủ say. Nếu không có hoàng
tử thì tôi chết ngộp mất.
- Sao mà
họa mi lại ở trong túi này?
- Thợ săn
bắt được tôi dâng cho tể tướng, tể tướng nịnh nhà vua bèn tặng tôi cho hoàng tử
anh. Tôi giả chết nằm ngay đơ, hoàng tử anh tưởng tôi là chim nhồi bông. Ồ, vẫn
thường nghe người ta khen ngợi hoàng tử anh thông minh mà sao…
- Ta không
muốn nghe nói xấu hoàng tử anh của ta đâu nhé. Thôi, hãy bay đi. Đừng để thợ săn
gặp lại.
Họa mi nhè ra một viên sỏi xù xì:
- Vì hoàng
tử có lòng thương loài chim, xin tặng viên ngọc này, nhét ngọc vào tai hoàng tử
sẽ hiểu được lời chim hót.
Sáng ra, như thường lệ, quan Thầy Giáo dạy hai
anh em học. Hoàng tử anh nhanh tay viết hết trang này qua trang kia, còn hoàng
tử em thì nghĩ mãi vẫn chưa viết được gì. Bỗng hoàng tử em nghe giọng của hoàng
yến từ vườn vọng vào:
- Ôi à ôi
à ôi à…
- Chuyện
gì? Chuyện gì? Chuyện gì? … - Bầy chim xôn xao.
Hoàng yến hạ giọng:
- Tôi vừa
nghe tể tướng bàn với bọn tạo phản rằng hôm nay, khi vua và hoàng hậu đưa hoàng
tử anh đi dạo chơi thì tể tướng sẽ ngồi vào ngai vàng. Vua và hoàng hậu cùng hoàng
tử anh sẽ bị quân bên ngoài chém chết...
Thật kinh khủng. Hoàng tử em vội đứng lên:
- Thưa
thầy cho em ra ngoài.
Là hoàng tử em định chạy đi báo cho vua và hoàng
hậu biết.
Quan Thầy Giáo nghiêm khắc:
- Chưa
làm xong bài thì không được đi đâu hết.
Hoàng tử em lòng dạ như lửa đốt. Nhìn thấy hoàng
tử anh viết sắp xong, hoàng tử em nói khẽ:
- Anh ơi,
vì sự an nguy của vương quốc và của anh em chúng ta, hãy đổi cho em bài làm của
anh nhé.
- Em nói
gì vậy hả? – Hoàng tử anh cốc đầu hoàng tử em một cái rồi nhanh tay viết tiếp
cho xong.
Hoàng tử em không biết làm sao cho hoàng tử
anh hiểu, bèn nhân khi quan thầy giáo đi ra ngoài, hoàng tử em chụp bài của hoàng
tử anh và xé đi.
- Sao vậy
hả? – Hoàng tử anh giận dữ cốc đầu hoàng tử em mấy cái thật mạnh.
Hoàng tử em cứ đợi hoàng tử anh viết lại vừa
xong thì lại chụp xé đi và lại bị cốc đầu.
Quan Thầy Giáo rất bực mình bèn đi tâu với nhà
vua:
- Dạ thưa
hoàng tử anh thông minh xuất chúng đã làm bài xong từ lâu nhưng cứ bị hoàng tử
em xé bài đi.
Nhà vua nổi giận đích thân đến phòng học. Hoàng
tử em mừng quá, vội đưa ra viên sỏi xù xì:
- Thưa
cha, xin cha hãy nghe chim nói…
Nhà vua quát lên:
- Con học
hành chậm chạp ghen tỵ xé bài của hoàng tử anh lại còn chim chóc gì hả?
- Ôi thưa
cha xin hãy nghe… - Hoàng tử em van nài - Rất khẩn cấp
Nhà vua nhét viên sỏi vào tai. Và cơn giận dữ đối
với hoàng tử em ngay lập tức nhường chỗ cho nỗi đau đớn vì bị tể tướng phản bội.
Nhà vua kịp thời đập tan âm mưu phản loạn.
****
Đúng như quan Thầy Giáo đoán, một ngày kia, già
yếu, nhà vua nhường ngôi cho hoàng tử anh. Quan Thầy Giáo được phong làm Thượng
Thư.
- Này
con – Nhà vua nói với hoàng tử em – Hãy giúp anh con nhé.
Quen được ăn chơi từ khi còn nhỏ, bây giờ lên
ngôi hẳn là chơi bời thoả thích không ai dám ngăn cấm, nào ngờ lúc nào cũng phải
nghe hoàng tử em thông báo những tin rất nhức đầu như là “Anh ơi, sơn ca vừa nói
sắp hạn hán” hoặc là “Anh ơi chích chòe nói sắp lụt lội”, nhà vua trẻ bực bội lắm,
bèn quát:
- Hãy đưa viên ngọc đây xem có đúng như lời em
không?|
Hoàng tử em đưa ra viên sỏi xù xì, nhà vua trẻ cười to:
Hoàng tử em đưa ra viên sỏi xù xì, nhà vua trẻ cười to:
- Xấu xí
thế này mà là ngọc ư?
Vua nhét viên ngọc vào tai mình vừa lúc họa mi
véo von “Nhà vua trẻ lười biếng quá ham chơi quá”. Vua nổi giận rút viên ngọc
ra khỏi tai quăng vèo và ra lệnh đuổi hoàng tử em ra khỏi vương quốc.
Không còn ai dám nhắc nhở, nhà vua trẻ ngày càng
ham chơi mọi việc giao phó cho quan Thượng Thư trông coi. Quan Thượng Thư tham
lam vơ vét cho nên vương quốc ngày càng nghèo đói loạn lạc, binh lính nổi dậy đòi
giết chết cả vua lẫn quan.
Vua phải giả làm người ăn xin để trốn thoát. Mỏi
chân quá, vua ngồi bệt xuống bụi rậm. Một viên sỏi lăn tới chân vua. “Sao mà giống
viên ngọc xấu xí hôm nào. Thử xem… biết đâu bọn chim có mưu kế giúp ta trị được
bọn nổi loạn”, vua nhét viên sỏi vào tai và lắng tai nghe bầy chim sâu đậu trên
cành “Ôi hoàng tử anh thông minh thông minh mà sao lại… Thật đáng tiếc thật đáng
tiếc…”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét