Một khúc mùa
Có một nhành
sen nở trắng tinh khôi
Thơm váng
vất cả góc trời mùa hạ
Có nụ mười
giờ rụt rè mắc cỡ
Thủng thẳng
cháy nồng sắc đỏ ban trưa
Có con ong
vàng lạc lối tìm hoa
Để giấc ngủ
ngày treo vào cánh nhụy
Có một cánh
chuồn chập chờn mộng mị
Vắt vẻo,
tròng trành mấy nhịp cầu ao
Có một con
đò nằm hát ca dao
Nghe sông
kể chuyện bên bồi bên lở
Có vầng trăng
cứ tròn rồi khuyết dở
Để câu đợi
chờ dài đến trăm năm
Có kẻ theo
chồng… từ đấy bặt tăm
Có người
chạnh lòng bắt đền lời hẹn
Câu thuy
chung có bao giờ trọn vẹn
Nên lời ru
nào cũng trách diêu bông…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét