Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

SỐ: 251 - tác giả


Nhà thơ LÊ VĨNH TÀI

- Sinh năm 1966 tại TP Buôn Ma Thuột.
- Là tác giả của các tập thơ: Hoài niệm chiều mưa (1991), Hạt thóc và Hoa dại (in chung với Uông Ngọc Dậu, 1993), Lục bát Phượng yêu (in chung với Phạm Doanh, 1994), Và nỗi nhớ đã bắt đầu với gió (2004), Vỡ ra mưa ấm (trường ca, 2005), Liên tưởng (2006), Đêm & những khúc rời của Vũ (2008), Thơ hỏi thơ (2008).
- Góp mặt trong các tuyển: Thơ trẻ Việt Nam (1994-1998), Tuyển 20 năm thơ Sông Hương (2003), Tuyển 50 năm thơ Văn nghệ Quân đội, Thơ Việt Nam, Tìm tòi và cách tân 1975-2005 (2007).
- Huy chương vì sự nghiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam 2001

- Giải thưởng của Liên hiệp các hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam năm 2007 cho tập thơ Liên tưởng
- Giải thưởng Chư Yang Sin lần I - 2009 cho trường ca Vỡ ra mưa ấm.

Em muốn một chiếc váy màu đỏ...

em muốn nó mỏng manh
em muốn nó ôm thật chật
cho đến khi một giọt nước mắt
của người nào đó
rơi...

em muốn một chiếc váy khác 
cũng màu đỏ
ngôi sao như một nỗi sợ hãi
về bất cứ điều gì

khi em lựa chiếc váy từ các móc áo
như đang lựa chọn một cơ thể
sẽ mang em vào thế giới này
cùng với tình yêu của em và tiếng khóc

em sẽ mặc nó
như xương
như da
như lông
như tóc...

chiếc váy của em sẽ lây lan như ánh sáng
chàng hãy bước nhẹ nhàng
trên giấc mơ 

và đó cũng là bộ trang phục đẹp nhất
em sẽ mặc
khi xuống mồ...



Không chỉ váy đỏ, em đang mang đôi giày màu đỏ...


mùa thu em bước ra khỏi khu vườn
như một cái gì đang bốc cháy
em phải chạy
chân trần trên cỏ màu xanh

rằng cái chết chỉ là những gì chúng ta mất đi
mùa thu cũng mất
bây giờ là mùa xuân

cái gì đang cháy
có lẽ là chiếc vé máy bay
sẽ mang em ra khỏi khu vườn
sau đó có thể em còn phải làm rơi
những giọt nước mắt
vì chạy chân trần
em đau...

nên bây giờ em sợ chạy chân trần
em đang mang đôi giày màu đỏ
chàng nhớ không
cơn gió...


Sau đó em giặt chiếc váy đỏ,
và phơi...

hình như mặt trời
đã không kịp nhìn thấy
lần vải lót chiếc váy
của em...


Không phải chỉ là váy áo
và giày dép...

giày dép, đó là bí mật riêng tư
như những lá thư
của em

chàng có thấy
những đôi giày
vẫn mang dưới chân em
khi em ngồi hát
bài Phúc Âm Buồn
và không hiểu tại sao Thiên Chúa nói chúng ta
vô tội?

không chỉ váy áo
mà nhiều khi em phải chịu đựng
một đôi giày chật

như ánh mắt
mọi người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét