Xin đừng ái
ngại
Em
Xin đừng ái
ngại
Nẻo vào đường
thu
Nào nông sâu
Ai nỡ dìm câu
ca chết đuối
Câu ca một
thời nông nổi
Mong manh hạt
sương sa
Bao bản làng
ta qua
Bao cánh rừng
ta qua
Còn lại phía
sau tàn trơ xác lá
Con nai về
xứ lạ
Say men đặc
sản quán đèn mờ
Anh nhặt vớt
câu thơ
Nổi trôi mùa
lũ bão
Câu thơ khôn
thành lời khuôn sáo
Khúc tưởng
niệm buồn ai đem đánh tráo
Thành bài hát
ru…!
Thôi
Em hãy cứ với
Thu
Nương chút
tình riêng thời con gái
Và xin
Em đừng ái
ngại
Vợi…
vui
buồn…
sang anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét