Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

SỐ: 252 - tác giả PHẠM THỊ NGỌC THANH




NỤ TÌNH KHÔ
TRÊN NHỮNG NHÁNH HAO GẦY
Tản văn


Người con gái ấy mỏng manh như một nhánh tình khô trên cây mùa Đông. Một chút gió khẽ rung cũng làm lay động sóng lòng. Người con gái ấy thật hư ảo ảnh. Muốn níu lại mà dường như mông lung...
Những cơn gió đi qua hoang hoải miền tình, có nắng, có hương phấn hoa và những giấc ngủ hiền ngoan như ngọc. Rồi em đi qua tôi, gieo đê mê vào trong giấc mộng. Một nụ tình khô trên những nhánh hao gầy...
Ai hỏi Sài Gòn có mùa Đông không? Người con gái ấy lắc đầu và thì thầm Sài Gòn không có mùa Đông nhưng vẫn có heo may tê tái môi hôn, khi xa cách trong lòng đầy bão tố. Những nụ tình vì thế cứ héo dần rồi khô lại trên những nhánh cây ngoài khung cửa sổ, trên những nốt lặng buồn xao xác đợi trông.
Người về ép nụ hoa tình vào ký ức giùm tôi không? Người chắt những giọt nước mắt tinh khôi vào chiếc ly của cô gái tóc dài ngoan đạo. Trong ly nước có một miền tình với những sợi tơ hồng giăng giăng nỗi nhớ, những cuộc tình ngang qua cuộc đời rồi khe khẽ giá băng, rồi khe khẽ an yên vào mộng mị. 
Có người đàn ông lảo đảo cơn say ngước lên nhìn những nhánh tình khô rồi cười bí hiểm. Có người đàn bà bước qua bao nhiêu mùa Đông đến gầy héo từng sợi tóc, đôi mắt vẫn ánh lên niềm hi vọng khôn nguôi. Bao giờ trời mưa để những nụ tình khô hồi sinh rồi hé nở. Bao giờ cô đơn không phủ xuống bờ vai gầy em nhỏ. Để chiều nay tôi không chơi vơi...
Có tiếng hát của ai khắc khoải ru đời vào lãng quên. Những nụ tình theo cơn gió ngoài hiên chấp chới. Những nhánh khô gầy như con tim của người con gái gặp nhiều ngang trái. Sao đời không để nắng vàng nhè nhẹ chạm vai em...
Em đã ép vào tim mình bao nhiêu nụ tình khô mà tôi thấy lòng em chẳng còn bình yên. Em đã góp gom được bao nhiêu nước mắt cho những lần chia ly khắc khoải. Hai mươi năm, ba mươi năm và hơn thế nữa. Tôi vẫn mong vầng sáng hồi sinh gieo hạt xuống đời em...

Những nụ tình cũng giống những bó hoa khô, chúng sẽ tồn tại vĩnh cửu phải không em. Một cánh hoa rơi trên bàn điểm tô cho thời gian thêm vệt nhớ. Những cơn gió đi hoang ghé về thăm em một ngày yên bão tố. Xin để tôi mở cửa giùm em, xin để tôi mở cánh cửa trái tim, xin để những hạt mưa xanh về bên nhành cỏ úa. Rồi sớm mai thức giấc sầu đau theo cánh bướm tha hương trở về ngủ trong  kén tằm. Chỉ còn lại trong quá khứ xanh rêu một nụ tình khô trên những tháng năm gầy hao ký ức...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét