MÊNH
MANG VỚI TRƯỜNG CA RỪNG CỔ TÍCH CỦA NHÀ THƠ ĐẶNG BÁ TIẾN
“Tôi viết trường ca Rừng cổ tích như một hoài
niệm, một giấc mơ của riêng mình về vùng đất thân thương. Nếu những cảm xúc của
tôi gợi được một chút gì về tình cảm của bạn, để từ đó chúng ta cùng yêu thêm mảnh
đất này và cùng chung tay làm được một việc có ích – dẫu chỉ nhỏ nhoi thôi – nhằm
góp phần bảo vệ những gì tốt đẹp hiện còn cứu vãn được những gì quý giá đã bị đánh
rơi/đánh cắp, thì đấy là niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi”.
Đó là một ý niệm hiện sinh của chính tác giả
với vùng đất Bản Đôn của những ngày đã cũ. Nhưng dường như trong anh, đó không
chỉ là Bản Đôn, không chỉ là Buôn Ma Thuột mà đó là cả đại ngàn của Tây Nguyên
nắng gió.
Rừng cổ tích của anh chính là rừng cổ tích của
tôi, của mọi người và của cả vùng đất bazan huyền thoại.
Rừng cổ tích với mười khúc ca bi tráng, mỗi
khúc ca của anh là một dấu lặng của thời gian, một dấu lặng cho sự chuyển động,
biến thiên của cỏ cây, vạn vật.
Anh thả lòng với những hoài niệm của buôn làng,
của lời khan, của nhịp chiêng vang vọng, của những vòng xoang túy lúy trong lễ
hội vào mùa.
Rừng cổ tích của anh ngày qua đi với những
thiếu nữ Êđê trong vắt, với tiếng trầm hùng của thác ghềnh, với tiếng hươu nai
gọi đàn bên suối, với tiếng chày thong thả của làng buôn, với những khóm dã quỳ
rực vàng bên triền dốc. Tất cả hòa quyện trong tình yêu của anh thành một bản hùng
ca đầy kỷ niệm.
Rừng của anh ngày đi qua là thế, hùng vĩ, dịu
dàng, hoang sơ nhưng thấm đẫm tình yêu.
Rừng của anh ngày trở lại vẫn còn nguyên những
thác ghềnh, những đêm lễ hội, những ngày tìm ong, và những ché rượu cần mềm môi
bên bếp lửa. Tất cả đã trói buộc trái tim của kẻ vân hồ bên mái đình cây đa Bắc
bộ. Trái tim ấy đã thuộc về làng buôn, thuộc về những cánh rừng trùng điệp mênh
mang tiếng tù và.
Ngày trở lại của anh cháy bỏng niềm đam mê dành
cho một ánh mắt long lanh của tình yêu chung thủy. Tình yêu cũng lớn dần theo
thời gian, anh ngụp lặn, anh say, anh hạnh phúc với một niềm tin vô bờ.
Rồi tình yêu và niềm tin của anh bất chợt vỡ
tan như thủy tinh. Anh cố gắng níu giữ, anh đau đớn, anh ngả nghiêng và anh bất
lực. Anh đã không thể gìn giữ được tình yêu của mình, anh bơ vơ lạc lõng trong
cái nắng cháy da, anh ngẩn ngơ trước những cơn cuồng loạn của núi đồi và anh mỏi
mòn tàn úa bên ché rượu cần vụn vỡ. Tất cả trong anh thế là hết, tất cả trong
anh chỉ còn là hoài niệm, tất cả trong anh chỉ còn là tình yêu… Tình yêu cổ tích.
Rồi một ngày tắt nắng, tình yêu của anh đã hồi
sinh. Tình yêu của anh đã hé chồi non xanh biếc bên dòng nước mát tuôn trào.
Anh cười, anh hát, anh reo, anh thả tiếng chiêng ngân xa lắc. Anh mời bốn phương
về dự hội, anh thắp những ngọn đuốc pơ lang cháy rực, anh đắm say trong câu hát
đại ngàn.
Đó là niềm tin. Là ngày trở lại, là đam mê, là
gìn giữ. Đó là hồi sinh, là khúc vĩ thanh réo rắt, là Rừng cổ tích… Cổ tích của
những ngày nắng lên.
Bái viết hay lắm bạn à ...TÌNH YÊU CỔ TÍCH
Trả lờiXóaThật lãng mạn, thật đẹp. Chúc Bạn ngày chủ nhật có nhiều niềm vui !
Trả lờiXóa