Mưa đầu mùa
Mưa đầu mùa chợt rơi
Mẹ thở dài lặng lẽ
Đây mùa mưa rau mọc
Này mùa mục rạ rơm*
Ông bà xưa bảo thế
Mưa đầu mùa chợt rơi
Mẹ thở dài lặng lẽ
Nhớ những điều đã xa
Thuở còn những rừng cây
Thuở còn đầy dòng suối
Cứ mỗi mùa mưa đến
Khắp buôn làng mừng vui
Trèo đồi và lội suối
Nhìn đồi đông phơi phới
Lúa nặng hạt, trĩu vàng
Men bờ tây, dòng suối
Nơm úp đầy cá tôm
Mưa đầu mùa chợt rơi
Mẹ thở dài lặng lẽ
Mong những người đã xa
Nhớ thương người đã khuất
Khi mưa đầu mùa rơi
Họ cầm xương rồi gõ
Biết mình đã qua đời**
Nay mưa đầu mùa rơi
Cơn mưa thời đổi mới
Có tiếng xe qua lại
Dọc nẻo đường nơi nơi
Thuở xưa nay xa rồi
Nhường những điều mới tới
Khắp đất trời phơi phới
Đón đổi thay tràn trề.
---------
*
Nguyên văn “hjan cêăt djam ram adrăng” dịch ra “mưa mọc rau mục rạ”, lối nói cổ
của người Êđê.
**
Theo quan niệm của người Êđê, những người mới
qua đời chưa biết rằng họ đã chết; khi những cơn mưa đầu mùa tới, họ tỉnh dậy lấy
xương ống đồng của mình gõ vào nhau và bùi ngùi nhận ra rằng họ đã chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét