LÊ VĨNH TÀI
CÁI GẠT TÀN CỦA BỐ
Truyện ngắn
Hình như bố vẫn còn thơ thẩn quanh khu vườn. Và
chờ đợi. Bố lo lắng về việc tôi chuẩn bị đi học xa. “Ký túc xá có thể không có
nước nóng, và nhiều thứ không như ở nhà,” bố nói. Có vẻ như bố còn sợ nhiều điều
hơn. Như đêm khuya, như bóng tối… Khi tôi xếp hành lý, mẹ nhắc tôi không được bắt
chước bố, không được hút thuốc lá. Mẹ đã làm mọi cách cho bố bỏ thuốc lá, kể cả
mang bình chữa lửa xịt vào mặt bố. Nhưng tôi thấy bố vui chứ không có gì sợ hãi.
Sau những lúc ấy, bố vào phòng tắm và còn hát khe khẽ. Mang cái gạt tàn ra khu
vườn, mẹ nói: “Đó là quá khứ.” Mẹ nói tiếp: “Thứ quá khứ chúng ta sẽ chôn cất.”
Mẹ đánh dấu khu vườn, chỗ mà mẹ dự định sẽ chôn quá khứ vào đó. Hình như nằm bên
phải bể tự hoại. Bố nghĩ mẹ chọn sai vị trí. Tôi nhìn người đàn ông mẹ gọi đến để
đào huyệt. Ông ta cáu bẳn, mồ hôi chảy trên khuôn mặt rám nắng. Không có một dấu
hiệu gì chứng tỏ ông có thể đào nhanh hơn bố, nhưng mẹ lại chọn ông vì mẹ bảo:
“Đời còn nhiều thứ con chưa hiểu.” Em gái tôi hét lên: "Ông ta thật xa lạ".
Tôi nhìn thấy nó vẫn đang nằm trên giường, tay cầm quyển sách Đại số lớp 7 mà tôi
vừa làm giùm nó mấy bài. Quyển sách suýt rơi ra. Em gái tôi không có thời gian để
làm bài tập, vì nó phải giúp mẹ nhiều công việc không tên. Với mẹ, bố không bao
giờ có thể giúp, vì mẹ không chịu được mùi thuốc lá. Quá khứ, đó là chiếc gạt tàn
mà bây giờ mẹ đang nhờ người chôn nó. Đó là lý do tại sao bố không thể ở đây để
lo lắng về việc đào huyệt. Bố chưa bao giờ có thể ngăn được việc mẹ thích làm.
Mẹ. Như bất kỳ người phụ nữ nào đều thích mang một nỗi đau vô lý. Tôi biết mẹ
không thực sự ghét chiếc gạt tàn như em gái tôi không hẳn ghét người đàn ông đang
đào huyệt trong vườn. “Mẹ bị bệnh và không thể ngửi mùi khói thuốc,” mẹ nói khi
bố ra đi. “Mẹ gần như chết vì bố. Nicotine là chất độc, nhưng bây giờ nó sẽ không
thể làm tổn thương chúng ta được nữa”. Nhưng tôi biết bố không bao giờ gây ra rắc
rối. Bố dắt chúng tôi đi học, tung chúng tôi lên trong công viên, dẫn chúng tôi
đến hồ câu cá. Tôi biết chiếc gạt tàn chẳng có gì đáng sợ. Nó đã có từ thời ông
nội. Tôi nhìn người đàn ông với chiếc xẻng đang đào bới trong khu vườn nhà chúng
tôi. Em gái tôi cười: “Cái huyệt sâu quá.” Nó không biết những gì đang bị chôn
vùi ở đó. Chỉ có tôi và bố biết. Tôi thường tự hỏi những gì bố sẽ làm nếu em gái
tôi vẫn tiếp tục không hiểu và không thể tự mình làm các bài tập Đại số lớp 7?
Không lẽ bố phải đến trường lần nữa, xin cho nó đủ điểm bài kiểm tra giữa kỳ
sau đó về lặng lẽ ngồi hút thuốc? Và mẹ lấy lý do mùi khói thuốc lá để đi đến
ngủ với ông bác sĩ quen của mình? Tôi nghe thấy giọng nói của bố, “bố phải đi”.
Tôi nói với đứa em gái: “Bố đi săn thỏ đấy," và nó vẫn hí hoáy vẽ con mèo
ba bốn khoanh của nó. Tôi không thấy bố hai tuần. Bố ở lại nơi làm việc, trên một
con đường cách trường tôi học 200 mét. "Bố ơi!", tiếng kêu đóng băng
trong cổ họng tôi. "Con biết cái gạt tàn đã có từ thời ông, bố quý nó lắm.
Nhưng tại sao người ta lại đem chôn nó trong khu vườn?”. Bố nhìn tôi. Bố biết tôi
không hề lo sợ về bất cứ điều gì. Bố nói: “Đừng nói với ai về điều này”. Tôi chỉ
gật đầu. Tôi nhìn người đàn ông rám nắng và chảy mồ hôi trên mặt khi đang đào
huyệt. Tôi đứng đó, trong khi mẹ và ông ta bàn với nhau câu chuyện chôn cất quá
khứ mà không hề quan tâm đến sự có mặt của tôi. “Phía bên phải bể tự hoại,” mẹ
nhắc ông ta thêm lần nữa. Nhưng ông ta đã tự ý phá vỡ luôn cả bể tự hoại. Mọi
thứ tràn ra. Cái gạt tàn trồi lên khỏi mặt đất, lênh láng như mắt nhìn của bố.
Tôi đi xuống nhà bếp. Và quay ra với một con dao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét