Tiếng khóc từ vết cưa hôm trước
Nắng lội về
từ tiền kiếp*
chảy vào
anh
ngày quắt
queo sợi gió
đừng hát
nữa giấc mơ rất cũ
ta chẳng
cầm nổi chiều một tiếng chim rơi
ngừng đi
em, đôi tay muốt hương thổ cẩm
ngần ngật
thơm mùa cũ
trí nhớ anh
treo ngược nỗi buồn
và đêm qua,
và những đêm khác nữa
của bazan
nứt toạc chân trời
anh vẫn
sống cuộc đời ngọn gió hoang thèm khát
lang thang
khắp đại ngàn cồn đói một màu xanh
trốn chiều
anh đi dọc miền nắng hoang
mẹ cặm cụi
gùi giấc mơ ngang triền núi
những hạt
bắp oằn mình quảy ngày no, bữa đói
qua vết môi
bỏng một nỗi buồn
ngón tay
run run cầm chiều cô đơn
mỏng như
từng tiếng khóc
gọi vết cứa
liếm ngang cánh rừng hôm trước…
4.3.2014
*Truyền
thuyết về Hồ Lắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét