Vệt chiều bên sông
Hoàng hôn
thất tình, nhuộm úa màn đông
Anh lặng
tìm vùng cỏ rối ven sông
Tìm gót
chân son, họa chăng sót lại
Em ở đâu?
Hay đang mê mải
Một vệt
chiều cao nhớ quá một mùa trăng
Em thánh
thót như họa mi đến kịp
Và ngập
ngừng tình tự với bâng khuâng
Nghe tiếng
gió ngỡ hồn em thở
Sóng cụng
bờ anh chạm nhớ nụ hôn…
Hãy giấu
nỗi buồn, vị ngọt trả về ta
Trả lại
trăng thanh bên bờ bãi vắng
Trả lại câu
thơ ứa từ trái tim anh cho em mượn
Đong bán
dại khờ xin nhận dạng lá Diêu Bông
Chiều như
hết
Ánh vàng
mê mải muộn
Anh mềm lòng
ôm cỏ rối rưng rưng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét