Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

SỐ: 252 - tác giả PHAN HOÀI THỦY



Đôi cánh hồng hạc

Ngậm ngùi tìm trầm
Đêm thoát xác
Ta mơ
Mình bay bằng đôi cánh của loài chim Hồng Hạc
Băng qua cơn bão mặt trời
Hoa nhài khỏa thân tinh khôi buông lơi
Nụ bung ngoài cửa sổ
Gió căng chật mắt nhìn
Giun dế cúi mặt trườn đi
Gối đầu lên sách
Chẳng biết viết những gì
Câu chữ ngả nghiêng đứt rời từng ý nghĩ
Không khóc
Uống nước cũng nghẹn
Điều gì chẳng trôi đi
Lời kinh cầu thả theo bóng thiên di
Chúa rũ buồn trên nỗi đau thập tự
Dải đăng ten lượn sóng lả mềm trên váy lụa
Trăng thơm tho nằm duỗi ở trên giường
Ta bỗng sợ nõn nà ở trong gương
Sợ mùi hương đi hoang như vó ngựa
Sợ con đường
Sợ ngả rẽ đa đoan
Sợ cái nhìn thinh lặng của màu than
Lửa khép mắt và lòng ta tro bụi
Sợ tóc đen quấn vào đêm mà rối
Sương khăn áo phong phanh
Ngọn cỏ gió đùa
Ta thương ta trong bản thể ngu ngơ
Bài học tình yêu suốt đời bỏ dở
Ổ khóa không chìa
Bóng đèn không điện
Trái tim rỉ sét
Những tia máu mong manh màu tím hoa cà
Yêu và đẹp mới sinh ra đàn bà
Tại sao? Ta? Bị tước đoạt quyền yêu
Đáy biển kia còn có chỗ giấu con sóng thủy triều
Ta biết giấu vào đâu những đường cong? Môi? Mắt?
Ngọc ngà còn giấu trong lòng đất
Lễ vật hiến dâng đã lỡ hẹn giờ thiêng
Đêm dài như con sông mùa lũ chung chiêng
Suy nghĩ rong rêu những ký tự không lời
Đời từ chối ta hay ta không hiểu đời
Cay đắng thế mà sao trong suốt quá
Hạnh phúc là gì
Đau khát một vòng tay
Ai gửi trong phone cái hôn sánh lịm heo may
Ngàn cây số vẫn còn nguyên vị nóng
Đường sóng rung lên truyền đi những âm thanh sâu bỏng
Ta bay lên bằng đôi cánh Hạc Hồng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét