Dòng sông thao thức
Giữa một vùng
bờ bãi phì nhiêu
Có dòng sông
vặn mình ra biển
Mấy ngàn năm
thăng trầm thiên biến
Dẫu vơi đầy,
vẫn nguyên sắc phù sa…
Ơi dòng sông
sóng đỏ quê ta
Mơ ước suốt
một đời thao thức
Bên lở thì
nhiều, bên bồi thì ít
Bờ xa vời,
mây trắng vẫn lang thang…
Màu nước dâng
thoi thóp vạt cải vàng
Càng thương
vị mặn mòi ruột đất
Biết bù lại
những gì đã mất
Chảy âm thầm
gom nhặt tình yêu…
Cơn gió đông
vô cảm xô chiều
Dòng se sắt
nhìn con đò mắc cạn
Hạt cát biết
cựa mình phát sáng
Nhen lửa hồng
sưởi ấm bàn chân…
Bao tháng
năm giữ nếp tảo tần
Mặc giông
bão, sóng cồn đất lở
Dòng sông
vẫn muôn đời trăn trở
Nuôi phù
sa mầu mỡ đôi bờ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét