Trăng khóc
Làm sao vá lại đời nhau
Mảnh tim khô đã úa màu
Thời gian!
Còn đâu
Tròn vạnh vầng trăng!
Câu thơ gẫy vụn
Tím bầm… hồn tôi!
Cụ cười nhạt thếch bờ môi
Lạnh lùng phế tích
Ngậm ngùi rêu phong!
Từng mơ – trăng sáng đôi lòng
Bây giờ trăng khóc bên dòng sông sâu!
Làm sao vá lại đời nhau?
Xa xưa tôi nối dây gàu
Hoài công!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét